Ngày hôm sau, gần giờ Ngọ, Vân Nhạc mới thức dậy. Chàng bật cười nghĩ thầm:
- Mọi ngày chỉ một tiếng động nho nhỏ ta cũng thức dậy. Không hiểu tại sao đêm hôm qua ta lại ngủ say đến thế? Xét như vậy, người học võ tối kỵ tâm phiền ý loạn thật không sai.
Hai đứa trẻ Hạ Hầu tới ba lần thấy thầy giáo ngủ chưa dậy, liền ra ngoài thưa với cha.
Lão tiêu đầu nói:
- Hai con chớ có kêu gọi, để ông giáo ngủ. Hôm nay cha thay mặt lão sư cho hai con nghỉ học.
Hai đứa trẻ hớn hở chạy ra bên ngoài chơi đùa. Nghe nói Tạ Vân Nhạc chưa thức dậy, Lôi Tiếu Thiên đã đoán ra phần nào, nhưng không ai để ý tới thần sắc của chàng.
Rửa mặt xong, Vân Nhạc thấy đã quá giờ học, liền đi ra ngoại ô thưởng thức cảnh xuân. Chàng một mình thủng thẳng đi ra cửa thành Thuận Hóa Môn, đang vừa đi vừa ngắm cảnh, bổng thấy con đường ngách có một người phi ngựa ra, xông thẳng vào người chàng.
Hai người đều không lưu ý tới, ai cũng yên trí thế nào cũng đụng phải nhau, và tất có một người bị thương. Nhưng Tạ Vân Nhạc lẹ mắt nhanh tay, vội né vai tránh khỏi đầu ngựa va phải, giơ tay nâng cổ con vật. Con ngựa ấy là ngựa Mông Cổ, cao lớn khác thường. Bị chàng nâng lên, giơ cao hai vó trước, vì vậy mất thăng bằng, cả người lẫn ngựa đều ngã lăn xuống ruộng nước. Vừa ngã xuống ruộng, con ngựa đứng dậy, rùng mình lắc đầu, vẫy đuôi để cho bùn nước bắn tứ tung, rồi nhảy lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-kiem-diet-quan-ma/54150/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.