Edit: Hừa.
Hạ Văn Nam ngồi bên giường ngẩn người.
Minh Lộ Xuyên tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn cực kỳ: “Cuối cùng em muốn làm gì?”
Hạ Văn Nam nói: “Ờm, đến chào hỏi sếp mình.”
“Không cần, đi đi.”
Hạ Văn Nam lại hỏi: “Thế khi nào tôi được đi làm lại?”
Minh Lộ Xuyên nói: “Khi nào em muốn là được.”
Câu trả lời này khiến Hạ Văn Nam rơi vào suy tư, cậu hiếu kỳ: “Vậy nếu tôi không muốn đi làm luôn thì sao?”
Có vẻ Minh Lộ Xuyên không ngờ được cậu sẽ nói như vậy, hắn im lặng vài giây mới đáp: “Tùy em.”
“Thế có được trả lương không?”
Minh Lộ Xuyên: “Tôi trả lương cho em.”
Hạ Văn Nam hơi kinh ngạc, “Sao anh tốt bụng quá vậy?” Trong một khoảng khắc, quyết tâm ly hôn của Hạ Văn Nam hơi lung lay, nhưng nghĩ lại thì cậu cảm thấy ẩn ý trong lời Minh Lộ Xuyên có hơi sai sai, không giống kiểu sếp phát lương cho nhân viên mà giống như người chồng trong gia đình vậy.
“Thôi không cần đâu.” Vừa nghĩ thông suốt là Hạ Văn Nam từ chối không chút do dự, “Tuy là Beta nhưng tôi không thể để người khác nuôi mình, tôi có thể tự nuôi bản thân.”
Minh Lộ Xuyên hơi cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng mím thành một đường thẳng, trầm giọng nói: “Vậy em mau ra ngoài đi.”
Hạ Văn Nam không thể hiểu nổi: “Mắc gì anh cứ đuổi tôi đi hoài vậy?”
Lúc này, chiếc điện thoại di động Minh Lộ Xuyên đặt trên gối đột nhiên vang lên tiếng chuông, Hạ Văn Nam theo bản năng quay đầu sang nhìn, trên màn hình điện thoại hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-huong-thong-hanh/501290/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.