Edit: Hừa.
“Em định đi đâu?” Sắc mặt Minh Lộ Xuyên lạnh đi trông thấy.
Tay Hạ Văn Nam vẫn còn đặt trên cửa xe: “Tôi muốn đi thăm ông nội.”
“Em vẫn nghĩ là tôi đang lừa em sao?”
Hạ Văn Nam xụ mặt: “Cho dù anh có lừa tôi hay không thì tôi cũng phải về một chuyến, tôi đã…” Cậu định nói là đã mấy tháng rồi cậu chưa trở về, nhưng nghĩ lại thì khoảng thời gian thực tế đã cách rất lâu so với vài tháng ngắn ngủi, khoảng cách giữa cậu và ông nội đã là mãi mãi, khiến nỗi buồn không thể kiểm chế được lại dâng lên. Hạ Văn Nam không muốn khóc, đứng thẳng dậy nói: “Dù sao thì tôi cũng về ngay đây, anh trả lại giấy tờ tùy thân cho tôi đi?”
Minh Lộ Xuyên làm thủ tục xuất viện cho Hạ Văn Nam sẽ phải sử dụng thẻ căn cước của cậu, nên chắc chắn bây giờ hắn đang giữ thẻ trong người.
Minh Lộ Xuyên vẫn ngồi tại ghế sau xe như cũ, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu: “Em định trở về bằng cách nào?”
Bây giờ trên người Hạ Văn Nam vừa không có tiền, vừa không có điện thoại di động. Cậu gật cầu cái rụp, giọng điệu như nói chuyện đương nhiên: “Thế cho tôi mượn chút tiền đi?”
Cậu vừa dứt lời, Minh Lộ Xuyên cũng cạn lời luôn. Từ Phong và tài xế ngồi ở hàng ghế trước đều duy trì sự im lặng.
Hạ Văn Nam: “Tôi sẽ trả nợ, anh ngồi siêu xe mà sao keo thế?”
Minh Lộ Xuyên thở dài, trong lòng tràn ngập phiền muộn, hắn im lặng vài giây rồi nói với hai người đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-huong-thong-hanh/501282/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.