“Vậy sao.” Lúc Minh Tư Ngạn nghe Minh Lộ Xuyên nói hai người họ sẽ tự về nhà thì hơi thất vọng, nhưng rất nhanh cậu ta lại mỉm cười: “Thế cũng được, buổi tối gặp lại nhé.”
Nói xong, Minh Tư Ngạn vẫy tay chào Hạ Văn Nam, quay người rời khỏi văn phòng của Minh Lộ Xuyên. Cậu ta đang mặc một bộ âu phục cắt may theo số đo riêng nên càng tôn lên dáng người mảnh khảnh của Omega, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng, trên phần gáy trắng nõn là hình xăm một con bướm xinh đẹp diễm lệ.
Đợi đến khi Minh Tư Ngạn ra khỏi phòng làm việc, cánh cửa hoàn toàn khép lại, Hạ Văn Nam mới nhỏ giọng hỏi Minh Lộ Xuyên: “Em trai anh xăm hình ở ngay vị trí tuyến thể, vậy có đau không?”
Minh Lộ Xuyên nói: “Làm sao tôi biết được?”
Hạ Văn Nam nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: “Chẳng phải anh là Alpha hả?”
“Nhưng tôi làm gì có hình xăm.”
Hạ Văn Nam thầm nghĩ được thôi, nhưng chuyện hình xăm của Minh Tư Ngạn khiến cậu nhớ lại cuộc đối thoại bị cắt ngang lúc nãy của hai người, ngay lập tức cậu trở nên khẩn trương, nắm chặt vạt áo của Minh Lộ Xuyên, gằn từng chữ: “Tôi, đờ mờ, không, có, nốt, ruồi, trên, mông!”
Minh Lộ Xuyên cúi đầu nhìn cậu, chẳng nói chẳng rằng, khóe miệng hắn cong lên một chút, Minh Lộ Xuyên gỡ tay Hạ Văn Nam ra khỏi người mình: “Không có thì thôi.”
Hạ Văn Nam: “Anh có ý gì?”
Vạt áo vốn phẳng phiu của Minh Lộ Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-huong-thong-hanh/2937924/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.