Năm trước, một nhà ba người dọn vào biệt thự cách vách, trở thành hàng xóm của nhà Uông Nguyệt Hàm. Nhà hàng xóm có một bé trai, tóc dài qua lông mày, cơ thể gầy gò ốm yếu, thấy thế nào cũng không giống như một cậu bé 12 tuổi.
Bé trai luôn mím môi, ít khi nói cười, để lộ sự u ám không xứng với lứa tuổi.
Bà Uông nhiệt tình, thường xuyên đón bé trai qua nhà chơi.
Vào đúng 5 giờ mỗi ngày, bé trai sẽ đứng ở cửa, xuyên qua hàng rào sắt nhìn anh trai hàng xóm tưới hoa.
Anh trai hàng xóm cao hơn cậu nhiều, vóc người mảnh mai nhưng không yếu đuối, quan trọng nhất chính là, anh ấy vô cùng đẹp.
Mỗi khi mặt trời xuống núi, anh trai hàng xóm sẽ được bao phủ bằng một vầng sáng dịu dàng, viền tóc lóe màu da cam, đứng giữa những bụi hồng xinh đẹp như tinh linh lạc xuống phàm trần.
Anh trai không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp với người khác, nhưng anh cũng không phản cảm với việc bà mình chơi với đứa trẻ này mỗi ngày.
Bà nội thích náo nhiệt.
Bốn mùa đổi thay, hai người thường xuyên qua lại, quan hệ cũng không tồi.
Đứa nhỏ cách vách, cũng chính là Lục Vân Diệu, thường xuyên hỏi Uông Nguyệt Hàm vài vấn đề về học tập, học là chuyện nhỏ, chủ yếu là cậu muốn ở gần anh trai một chút.
Ước chừng là 10 giờ tối, âm thanh khắc khẩu truyền đến từ cách vách, Uông Nguyệt Hàm xuống giường kéo màn ra.
Đôi vợ chồng nhà bên lại cãi nhau.
Từ khi bọn họ chuyển đến, tiếng khắc khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-ha/907589/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.