Trong ngục thất, Hàn Viễn đang tựa người vào tường đá, thiêm thiếp. Lâm Nghi đứng lặng trong góc, nước mắt lại rơi.
Ân sủng cuối cùng màhoàng đế dành cho nàng là vào thăm hắn. Sáng mai Hàn Viễn sẽ bị đày rabiên trấn, cũng có thể cả đời này không trở về hoàng cung Thương Quốc.Đó đã là một ân đức, nhờ Thái Mẫn và Bạch Phượng Khanh trước triều đìnhlàm ầm ĩ chuyện, mang cả long thai ra uy hiếp mới có được kết quả này.
Còn hận? Còn oán? Còn uất hận nữa không?
Lâm Nghi không còn cảmthấy những điều đó nữa. Trong lòng nàng ngay từ lúc Hàn Viễn bị bắt vàothiên lao đã hiểu, oán hận, trách cứ cũng chỉ là một cái cớ để Lâm Nghixua đi cảm xúc trong tim mình. Nàng yêu Hàn Viễn…Từ khi nào không biết.Cũng chẳng quan tâm, người khiến tim Lâm Nghi xao động là Mạc Phong hayHàn Viễn dưới lớp mặt nạ da người.
- Ai?
Hàn Viễn vẫn phản ứng rất nhanh nhẹn. Nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn có chút ngỡ ngàng:
- Là nàng?
- Phải…Là tôi…
Lâm Nghi bước nhẹ từng bước. Gương mặt thanh tú tái nhợt, khiến hắn càng cảm thấy đau lòng:
- Có phải mấy đêm rồi nàng không ngủ? Còn Khánh nhi, con thế nào rồi?
Chất giọng trầm ấm đó….Lâm Nghi không kềm nổi lòng mình nữa. Nước mắt lại rơi. Nàng cất tiếng trong nghẹn ngào:
- Con…con không sao cả.Hoàng thượng đã thu xếp cho con ở chỗ Thái Mẫn. Nhưng mà…tôi…tôi khôngđược gặp con.- Nàng lại nghẹn ngào- Tôi nghe tin ngày mai người sẽ bịđày ra biên trấn nên mới van xin hoàng thượng. Đệ ấy cho tôi đến đây lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-tieng-yeu/1403986/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.