Nhận được tin Bàng quảngia và Thái Mẫn chuẩn bị nhập cung, Bạch Phượng Khanh quay trở vào. Đãhơn tuần trăng nay, kể từ lúc công chúa Thúy Nhàn và phò mã bị trục xuất khỏi cung, chưa đêm nào Vũ đế ngủ đủ giấc. Quá canh tư đại điện vẫn còn thắp sáng đèn.
Hắn cũng không ghé qua cung Phượng nghi. Đôi khi Nghi phi được triệu hồiđến đại điện. Sau đó cũng cho vời Bạch Phượng Khanh đến. Vũ đế chỉ chămchăm vào công việc, gần như không thả lỏng, không để mình có được phútnghỉ ngơi.
Nhưng có không ít lần hắn thừ người, mắt nhìn vào một điểm. Trên người Vũ đế có một túi hương nho nhỏ. Mùi hoa cúc trong đó cũng chỉ còn thoang thoảng song hắn vẫn mangtheo trong người.
Đó là nỗi niềm của kẻtương tư. Ngoài Thái Mẫn, có lẽ chẳng có ai làm cho Vũ đế quên đi tráchnhiệm Đế vương, sống đúng là mình, dù chỉ trong khoảnh khắc.
Bạch Phượng Khanh là kẻkhông thích nhìn vật nhớ người. Có người ôm trong lòng, so với mân mêmột thứ đồ vật không tri giác, cảm giác khác biệt rất nhiều.
Quà sinh thần năm nay của hoàng thượng sẽ rất đặc biệt. Là người con gái người đã thương nhớ nhiều đêm.
- Nàng….Nàng vẫn ổn phải không?
Mực vẫn chưa khô nhưng Vũ đế đã dừng nét bút. Từ bao giờ trên biểu tấu đã có hai tiếng “Mẫn nhi”.
- Bệ hạ nhớ nàng sao?
Vũ đế không đáp. Đôi khingẩng lên nhìn bầu trời cao rộng, hắn chợt liên tưởng, có lúc nào đó đãcùng nàng ngồi trên bãi cỏ, cùng ngắm màu trời xanh biếc. Nàng đã nóivới hắn, giọng nói thật dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-tieng-yeu/1403969/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.