(Chap này sẽ nghiêng về đoạn của Kiệt-Trân nhé)
Tingggggg.....ông quản gia ội vàng ra mở cửa xe cho họ còn hắn thò lo bế xóc nó vào nhà.
-Tôi tự đi được mà.
-.....
Biết là không cản được hắn nên nó đành lặng im tựa mình vào hắn (Không tựa vào là có nước té SML nghe bà chị ?).
-Xem ra 2 đứa này tình thương mến thương quá rồi.
-Thôi nhanh vào nhà tao còn đi công việc. Tử Kiệt hối thúc.
Cả bọn đi vào nhà, 30 phút sau... Thế Khải và hắn đang xem tivi thì:
-Tao có việc phải đi ra ngoài một chút.
-Okay eiu. (Tg: Gớm quá mấy cha/ 2ổng: Kệ cha đi con ple).
Tử Kiệt vội vả đi ra gara lấy con môtô vừa tậu lao vút ra đường.
------>
-Ê mày còn đau không? Trân Trân lo lắng cho nó.
-Đỡ đau rồi.
-Mày lo mà đi đứng cho cẩn thận vào. Mới vào trường mà té những 2 lần. Thi Thi giáo huấn nó.
-Yesir. Nó vừa nói vừa giơ tay như kiểu chào quân đội làm cho tụi kia cười rộn hếy cả lên.
-À mà tụi bây ở nhà nhé. Tao đi shopping chút đây. Tao cần mua thêm 1 ít đồ.
-Mày đi chung với nó đi Thi.
-Vậy thì si chăm sóc cho mày chứ?
-Tao tự chăm sóc cho tao được. Tao bị trật chứ có liệt đâu.
-Nhưng...
-Đi nhanh... Nó trừng mắt nhìn Trân Trân.
-Ừ.
Nói rồi 2 đứa đi về phòng thay đồ rồi đi vào gara lấy chiếc ôtô thẳng tiến tới JoJo - một trong những trung tâm thương mại lớn ở đây.
Sau vài phút lượn trên đường thì 2 chị nhà ta đã tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-la-vi-anh-yeu-em/51065/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.