Cẩm Tiên không chút hề hấn với lời cảnh cáo mà cô đề ra nên lại hiên ngang đi tới chỗ cô kênh kiệu.
– Cô dám?
– Cô thứ xem.
– Tôi thách cô đó.
Chiêu Ly làm nét mặt như cười rồi bắt đầu đếm.
– 1.
-..
-2.
– Con tiện nhân này mày dám?
– 3.
Cô đếm dứt tiếng thì tay cũng đã nhanh chóng nắm lấy chân váy của ả. Nhưng chưa kịp làm gì thì Đăng Khang đã đi ra tới cửa phòng.
– Chiêu Ly cô quậy đủ chưa?
Cẩm Tiên nghe được giọng anh liền nghĩ anh đang bênh vực mình nên ỏng a ỏng ẹo làm nét bi thương đi tới chỗ anh.
– Anh Khang, dù gì em cũng là khách mà cô ta lại đối xử với em như vậy đó.
Chiêu Ly trợn tròn mắt tức tối nói ngay vào.
– Em đã quậy gì đâu, đúng, cô ta là khách nhưng là khách không mời mà tới. Khách đến nhà thấy người già cũng không thèm chào hỏi cho phải phép. Khách đến nhà nhưng một mực đi sòng sọc vào trong không cần hỏi ý chủ nhà. Khách bình thường đến đây em sẽ mở rộng cửa để nghênh tiếp. Còn khách ngang ngược, đỏng đảnh có ý đồ xâm chiếm hạnh phúc gia đình người khác thì em tiễn. Đó là quy luật chứ em không hêd kiếm chuyện với cô ta.
– Đó anh thấy chưa, thấy cô vợ hiền mà anh nói cô ta ương ngạnh đến cỡ nào chưa?
Đăng Khang không thấy xót xa cho Cẩm Tiên nhưng đột nhiên lại tỏ ra thái độ hằng học với cô.
– Cô ấy là khách của tôi, ai cho cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-hai-chu-vi-yeu/345104/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.