Ngồi trong xe cùng anh đi qua đoạn đường dài trong im lặng. Không biết anh đang suy nghĩ gì mà nhìn vẻ mặt trầm tư, vô cảm quá.
– Anh sao vậy? Em nói với cô ta như vậy anh không vui à?
Đăng Khang không nhìn cô đáp.
– Sao cô lại làm vậy? Lỡ cô ta làm gì đó thì sao?
Không biết anh có đang quan tâm cô hay không, nhưng vừa nghe xong cô lại nao nao trong lòng.
– Chỉ vì em tức giận khi cô ta cứ điên tiết bám theo anh mãi mà thôi. Em cũng thấy anh rất phiền vì điều đó mà. Em muốn một lần cắt đuôi cô ta đi khỏi anh.
– Đó là chuyện của tôi, cô cứ quan tâm tới làm gì?
– Gì chứ, ai nói là chuyện của anh, là chuyện của chồng em mà em phải quan tâm chứ. Thấy không, em yêu anh, muốn lo lắng cho anh, lúc nào em cũng theo sát anh như vậy đó. Sao rồi,có bị em làm cảm động chưa? Anh nói đi, anh có yêu em không?
Mỗi lần anh muốn nghiêm túc nói chuyện với cô thì đều phải nghèo từ ngữ cả. Chẳng hiểu cô đã hoạt ngôn đến mức nào mà có thể khiến anh luôn là người thua cuộc trong im lặng như vậy. Nhưng có một điều là, anh thua trong sự tâm phục khẩu phục. Vòng đi vòng lại cô vẫn sẽ hỏi anb câu đó. Và rồi câu trả lời lại là.
– Không.
Lần này anh cũng chẳng cho thêm một tí cảm xúc nào vào câu trả lời ngắn cũn cỡn kia. Nhưng không hiểu sao Chiêu Ly lại thấy vui vui thế nào đấy. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-hai-chu-vi-yeu/345102/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.