Nguyên ngày hôm nay Đăng Khang đã đến phòng làm việc bí mật này từ rất sớm. Anh đã bảo không ai được làm phiền mình để có thể chuyên tâm làm việc chính. Cũng vì vậy mà từ sáng đến chiều anh cũng chỉ có vài ly nước trong bụng. Nhiều lần Huỳnh Lâm muốn gọi người đưa đồ ăn đến cho anh nhưng cũng đều bị anh từ chối.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang tuông trà khiến anh nhíu mày.
– Ai vậy?
– Là tôi đây, tôi vào được chứ?
– Vào đi.
Huỳnh Lâm đi vào trong với một hộp đồ ăn trên tay. Cậu đi tới đặt nó lên bàn chỗ Đăng Khang rồi đứng nghiêng người tựa vào cái tủ gần đó.
– Cậu mau ăn đi cho nóng, định nhịn đói đến chết à? Quyết tâm thì quyết tâm nhưng cũng đừng bạc đãi cái bụng mình quá đấy chứ.
– Ừ.
– Chậc, ừ cái gì mà ừ? Tôi đã mua nó từ chỗ cậu thích ăn rồi đích thân mang tới đây rồi mà cậu còn ừ chứ không thèm động đũa à? Nè, nể mặt tôi chút đi.
Huỳnh Lâm có chút cau có nhìn anh. Đăng Khang dù đang dở tay làm vài việc nhưng cũng không muốn bỏ phí công sức của bạn mình nên đành gác lại quay sang mở hộp đồ ăn.
– Sao rồi, cậu đang toan tính chuyện gì vậy nói tôi nghe xem. Vợ cậu có thi rồi cậu không bắt cô ấy nghỉ làm? Tôi thấy cậu cũng gai mắt cái tên Gia Khánh kia mà tại sao cậu lại không thẳng tay đuổi hắn ta đi? Dù gì quán bar đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-hai-chu-vi-yeu/345100/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.