Bà Kim vừa khóc vừa gào cho đến xế chiều thì thấm mệt nên đã ăn rồi đi ngủ sớm. Đăng Khang nhân lúc đó đã cùng Chiêu Ly đưa hai hủ hài cốt của ông bà Duy ra một ngôi chùa lớn làm lễ cầu siêu rồi chôn cất tại sân sau ở đó. Lúc ra về, cô thấy đôi mắt anh nặng trĩu nên không thể cầm lòng được đi tới đan tay mình vào tay anh.
– Anh à, ba mẹ được an nghỉ rồi. Có lẽ hai người cũng đã đến nơi nào đẹp lắm. Mẹ rất muốn cùng ba đi du lịch bốn phương mà. Nay xem nhu là mẹ đã được thành tâm nguyện rồi. Anh bớt đau lòng một chút đi, có được không?
Lần này anh không buông tay cô, anh vẫn để yên cho cô nắm. Cả hai thong dong đi ra lần theo lối nhỏ phía hậu viện. Một dãy cây bồ đề thanh tịnh tỏa từng tán lá to rợp mát cả một góc đường. Mùi nhang khói nghi ngút hòa vào mùi trầm hương nghe thật dễ chịu. Hồng trần ngoài kia đối với nơi đây dường như bằng không. Còn ở đây thì mọi đau khổ tranh đấu ở thương trường bỗng hóa nhẹ tênh. Lòng anh cũng thế, êm đềm, thong thả.
– Không cần cô nhắc, tôi tự biết mình nên làm gì.
Cô sợ nhất là không khí xung quanh mình chùn xuống. Cô tạo ra một nụ cười dù không tươi nhưng cũng đủ để a ủi ai kia.
– Hì, phải, anh đã lớn rồi. Anh làm ba rồi mà.
– Tôi không có nhã hứng để nghe cô đùa đâu.
– Không, em đâu có đùa, em nói thật mà.
Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-hai-chu-vi-yeu/345096/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.