Bà là bà Kim, cứ mỗi lần cô gặp bà Kim là lại bị bà hắt hủi, thành kiến khiến cô tủi thân. Cố dặn lòng mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi rồi đi vào trong. Ông Duy vẫn chưa về nên người giúp việc trong nhà đã lên phòng gọi Đăng Khang xuống chào bà. Anh là đứa cháu bà yêu quý nhất nên chỉ cần gặp anh bà tất nhiên sẽ vui lên.
– Bà nội mới tới.
– Ờ, cháu ngoan của bà, con mau qua đây ngồi cạnh bà đi. Để bà xem lâu rồi không gặp con có lớn thêm chút nào không?
– Con đã lớn lắm rồi, ngoại trừ tuổi tác ra thì sẽ không lớn thêm được chút nào nữa đâu bà.
Anh đi đến chiếc ghế gần bà ngồi xuống đó rồi đáp. Bà quay sang sờ mặt anh dò xét ngang dọc rồi lại cau mày tặc lưỡi.
– Ôi, sao con ốm đi nhiều vậy, mấy người trong nhà này không ai chịu chăm sóc con à? Thiệt là khổ, cháu trai tôi có vợ cũng như không. Lúc chưa vợ thì mập mạp trắng trẻo, lúc có rồi thì lại gầy nhom đi như vậy nè. Thiệt tôi không biết rốt cuộc ba mẹ con bắt con lấy vợ như thế làm gì nữa.
Nghe bà nội than vãn kêu trời mà cô uất nghẹn. Rõ ràng là anh vẫn rất tốt, mọi thứ rất bình thường. Thậm chí anh còn phong độ lên rất nhiều nếu không nói trắng ra là ngày càng đẹp trai, lãng tử. Bà Dung nhìn sang cô, lại thấy cô mặt mày tái mét mà bà thương quá. Sợ cô đứng đó một mình lại tủi nên vỗ nhẹ vào ghế bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-hai-chu-vi-yeu/345090/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.