*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Hoành mở cửa ra, thấy Chu Thiên Uyên buồn bã ngồi xổm trước cửa nhà anh.
Trưởng ban Vương từ trên cao nhìn xuống cậu: “Anh bảo em về nhà, không phải là về nhà anh.”
Cậu hai Tiểu Chu nức nở: “Vương Hoành, tôi sắp nhẵn túi rồi.”
Vương Hoành bất đắc dĩ: “Vào nhà rồi nói.”
Cậu hai Tiểu Chu ủ rũ đi vào, trước tiên chạy đến tủ lạnh tìm chocolate, bánh ngọt, kem, ngồi xuống bàn ăn, hóa đau buồn thành sức ăn.
Vương Hoành ngồi đối diện cậu:”Nói đi, sao vậy?”
Chu Thiên Uyên bận ăn: “Ăn xong rồi nói.”
“Nói bây giờ luôn.”
Mặc kệ anh, tiếp tục ăn.
Vương Hoành gõ bàn: “Bây giờ nói luôn, hoặc là đi ra ngoài ăn.”
“Vậy bây giờ nói.” Mếu máo móc thẻ ngân hàng ra, thẳng thắn nói với lãnh đạo: “Tháng này anh trai tôi chưa cho tiền tiêu vặt.”
“Cho nên em nhẵn túi?”
Chu Thiên Uyên gật đầu: “Đúng vậy.”
Trưởng ban Vương dạy cậu phép tính cộng trừ: “Một tháng em lãnh lương bốn nghìn chín trăm hai mươi ba phẩy chín mươi chín tệ, tiền thuê phòng mỗi tháng là hai nghìn năm trăm tệ, tiền gửi xe và phí bảo dưỡng đường sá cố lắm là một nghìn tệ một tháng, tiền internet là một trăm năm mươi đồng, số còn lại một mình em ăn no không sợ đói bụng. Công tử Chu, phiền em nói cho anh biết, vì sao em sẽ nhẵn túi chứ?”
Cậu hai Tiểu Chu suýt chút nữa nuốt luôn cả muỗng vào bụng: “Anh chắn chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-cong-an-than-kinh/82502/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.