#10
Sự thật chứng minh, tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.
Hiệu Sách Triệu Gia làm ăn vẫn tốt như trước, chỉ là Triệu Thiên Thụ không còn chiều ý khách hàng nữa. Cậu ta đeo khẩu trang, uyển chuyển từ chối yêu cầu chụp ảnh chung của họ, thậm chí còn đóng cửa sớm hơn bình thường hai tiếng.
Nhưng cũng vì cậu ta đóng cửa hiệu sớm, tôi mới có thể qua Hiệu Sách Triệu Gia đọc sách mỗi ngày. Sau vài lần đọc đứt quãng, cuối cùng tôi cũng đọc xong hết quyển sách kia.
Tôi vẫn thường hay ngồi ở vị trí quen thuộc của mình.
Triệu Thiên Thụ thực sự rất khách sáo với tôi, hoặc cũng có thể là cậu ta sợ tôi ngủ quên, ngày nào cũng mang cho tôi một ly cà phê cam, sau đó liền thuận tiện ngồi luôn đối diện, cùng tôi đọc sách.
Tôi phát hiện cậu ta rất ít khi chơi điện thoại. Ở trong trí nhớ của tôi, Triệu Thiên Thụ nếu không phải đang xếp sách thì cũng là đang đọc sách, hoặc là đứng trước máy pha cà phê nghịch đống đồ uống của mình.
Cậu ta có vẻ thật sự đặc biệt, có sự trầm tĩnh và bình lặng rất hiếm thấy ở người hiện đại ngày nay.
Thời gian vẫn tiếp tục vùn vụt trôi.
Ngày công bố điểm thi đại học, tôi đang giúp khách hàng chọn bào ngư trong cửa hàng.
Bà nội nhận được điện thoại của mẹ tôi, hét to về phía tôi: “Tiểu Bảo, có điểm rồi đấy, mau đi tra đi.”
Tôi vừa nghe vậy thì liền quýnh quáng cả lên, sau khi cười ngượng với khách, tôi quay đầu gọi bà nội: “Bà ơi, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dom-ngo-ke-thu-khong-doi-troi-chung/244396/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.