Cuộc sống của hai người cũng không phải quá nùng tình mật ý gắn bó keo sơn như trong tưởng tượng.
Thực tập xong, công việc của Thiên Huỳnh rất bận, ban đêm còn phải đi trực. Tuy rằng hai người ở chung một chỗ nhưng thời gian chạm mặt cũng không tính là nhiều.
Có lúc sáng sớm, cô tan tầm trở về có thể dùng bữa sáng với Thời Lục. Có khi là buổi chiều, tan làm sớm cô có thể làm cơm cho anh. Hai người ngủ với nhau qua đêm, cũng có mấy lần đêm đã khuya, lúc Thiên Huỳnh trở về thì Thời Lục đã ngủ, bật cho cô một cái đèn nhỏ ở đấy.
Sau này Thiên Huỳnh đến đây, Thời Lục lập tức đổi nhà, thuê chỗ ở gần bệnh viện, chỉ cần đi bộ khoảng 10 phút là đến nơ. Mỗi ngày anh lái xe đi làm thì mất hơn nửa tiếng.
Năm hai anh đã lấy được bằng lái xe. Sau khi thực tập xong không lâu, anh đã mua một chiếc xe mấy chục vạn.
Đó đều là tiền của anh. Lúc học đại học, Thời Lục lấy toàn bộ tiền mừng tuổi mấy năm của mình đầu tư một ít cổ phiếu, hiện tại đã có được một số tiền đáng kể.
Ít nhất là đối với loại tầng lớp kinh tế bình thường như Thiên Huỳnh mà nói, đó là số tiền phải tích cóp qua nhiều năm không ăn không uống mới có được.
Khoa ngoại bệnh viện Lâm Giang vẫn đang bận rộn. Lúc rảnh rỗi một chút, Thiên Huỳnh và một y tá cùng nhau sửa lại đồ dùng chữa bệnh.
Hai giờ chiều, vừa lúc không khí nặng nề mệt mỏi rã rời thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dom-dom-mua-ha/571580/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.