Giọng Thời Tư Niên vang lên khiến Thời Lục và Thiên Huỳnh sửng sốt. Cô thu tay lại, để chiếc cốc lên bàn, lỗ tai hơi nóng lên. Mặt Thời Lục không đổi sắc nhìn qua, “Không được sao?” Thời Tư Niên: “…” Ông không tưởng tượng nổi, nhíu mày: “Con không có tay sao?” “Tôi không tiện.” Thời Lục thane nhiên, trên mặt không có chút nào hổ thẹn, “Cốc ở xa quá.” Ánh mắt Thời Tư Niên đánh giá khoảng cách từ chỗ cậu đến chỗ cái bàn, thu hồi ánh mắt đầy ghét bỏ, lạnh giọng cảnh cáo: “Con đừng bắt nạt người ta quá.” Ông nhìn Thiên Huỳnh: “Thời Lục mà làm cái gì quá đáng thì cứ nói với bác, không cần cứ chiều nó như vậy.” Thời Tư Niên nói lần cuối: “Sau này cũng không cần phải lấy nước cho nó đâu.” “…” Thiên Huỳnh thậm chí không dám ngẩng đầu, khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng “Dạ”, cứ vùi đầu vào sách bài tập. Ba người đều đang làm việc. Phòng khách yên tĩnh một lúc, Thời Lục lại kéo tay áo Thiên Huỳnh, cô lại dời tay đi. “Nước.” Cậu mở miệng nhắc nhở, Thiên Huỳnh tuyệt tình nói: “Cậu tự lấy đi.” “…” Thời Lục nhìn Thời Tư Niên đang làm việc cách đó không xa, bất mãn chau mày: “Sao ông còn chưa đi?” Thời Tư Niên ngẩng đầu: “?” “Phòng sách trên lầu đã trống từ lâu, ông cứ ở đây làm cái gì?” Thời Lục không đợi Thời Tư Niên nói chuyện, lập tức mở miệng: “Âm thanh bàn phím của ông làm phiền đến tôi.” Thời Tư Niên cúi đầu nhìn nút tắt tiếng trên máy tính xách tay của mình, lại nhìn mặt Thời Lục chỉ thiếu viết lên chữ “Ông đừng quấy rầy chúng tôi”. Ông đặt máy tính lên đùi, cười lạnh trào phúng. “Thiên Huỳnh, lên lầu với bác làm bài tập đi, đừng làm phiền tới Thời Lục.” Thiên Huỳnh nghe lời, dọn sách giáo khoa trước mặt. Thời Lục vội vàng ngồi dậy nói: “A Thiên ở đây không làm phiền tôi, cô ấy không cần phải đi cùng ông đâu.” “Không được, âm thanh nó làm bài còn lớn hơn nữa.” Thời Tư Niên nhìn cậu qua cặp kính, nói từng chữ rõ ràng: “Sẽ phiền đến con.” Trứng vẫn không chọi nổi đá. Cuối cùng Thiên Huỳnh vẫn theo Thời Tư Niên lên lầu, để Thời Lục một mình lại phòng khách hoàn toàn yên tĩnh. Thời Tư Niên tới phòng sách, Thiên Huỳnh về phòng mình. Vừa ngồi xuống bàn, điện thoại liền không ngừng rung lên, tin nhắn Thời Lục gửi cô như muốn nổ tung. “Xuống dưới!” “Đừng để ý đến ông ta!” “A Thiên!” “Xuống! Nhanh!!!” Thiên Huỳnh đau đầu, lấy tay xoa xoa, bấm nút tắt tiếng điện thoại rồi nhắn tin trả lời cậu trước khi tắt máy. “Lộc Lộc, học tập chăm chú đi, tớ làm bài tập đây.” “…” Mùa hè chỉ còn mấy ngày cuối, năm học mới sắp đến. Khai giảng lớp 11, cuộc thi của Thời Lục cũng vô cùng gấp rút. Ngày 8 tháng 9, cuộc thi toán học THPT league cả nước bắt đầu, địa điểm thi được tổ chức ở một trường đại học trọng điểm trong thành phố Đài. Hôm đó là chủ nhật. Sáng sớm, cả biệt thự đều dậy chuẩn bị. Không biết là do mê tín hay cái khác, hôm nay bữa sáng trên bàn toàn là bánh quẩy trứng gà. Trước mặt Thời Lục còn một bát cháo trắng, quản gia Từ đứng bên cạnh nói lời chúc may mắn. “Bánh quẩy thêm trứng gà, cậu chủ ra cửa chắc chắn đạt 100 điểm.” “Cháu cảm ơn bác.” Thời Lục cầm thìa ngẩng đầu, không chút để ý nhướng mày, “Điểm tuyệt đối của bài kiểm tra thứ nhất và thứ hai là 120 và 180.” “…” Quản gia Từ vội gắp thêm hai cái bánh quẩy và bốn quả trứng lại, nói vội: “Vậy ăn thêm hai cái nữa, cộng lại vừa đúng ba trăm, điểm tuyệt đối!” Thiên Huỳnh đưa quả trứng mới bóc trong tay cho cậu, gật đầu phụ họa. “Mọi người muốn cháu no đến chết à?” Thời Lục uống cạn bát cháo, ăn nửa cái bánh quẩy và một quả trứng gà rồi buông đũa. Xe đã chờ ngoài cửa, ánh mắt cậu đảo qua hai người. “Không được dựa vào phong kiến mê tín, phải tin tưởng cậu chủ của mọi người.” Giữa tia nắng ban mai, người thiếu niên đứng nơi đó ngạo nghễ, chẳng giống như đang chuẩn bị trải qua một cuộc thi quy mô lớn cực kỳ quan trọng, quay người là mặc áo giáp xuất chinh. Tựa như đang chơi đùa, chẳng sợ gì cả. Thiên Huỳnh đột nhiên yên tâm. Dưới nắng sớm, cô cầm tay cậu. “Lộc Lộc, cố lên.” Thời gian thi là từ 8 giờ sáng đến 12:30, Thiên Huỳnh đã đến trước cổng trường chờ cậu. Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, bầu trời còn có vài tia nắng, tới giữa trưa lại trở nên u ám, nổi gió mạnh, nhiệt độ giảm xuống. Cổng trường chậm rãi mở ra, có vài học sinh lục tục đi ra, trên khuôn mặt mọi người hầu như đều có vẻ mệt mỏi và thả lỏng, có người vui sướng, cũng có người nghiêm trọng. Nhìn đó đã biết rõ thi được hay không mấy phần. Thiên Huỳnh kiễng chân trong đám người, nhìn xung quanh, đáy lòng không khỏi thấp thỏm. “Lộc Lộc!” Rất nhanh, cô đã thấy người kia đi ra từ cổng trường. Thời Lục đứng trong đám đông rất dễ nhận ra, cậu vốn dĩ đã đẹp trai, vóc dáng lại cao, mặc áo thun lỏng lẻo trên người làm tôn thêm khí chất tự phụ được nuông chiều từ bé. Vẻ mặt cậu khác hẳn với những thí sinh xung quanh. Thời Lục vẫn một dáng vẻ không chút để ý, lười biếng, thậm chí còn giơ tay ngáp một cái. Hoàn toàn không nhìn ra cậu làm được bài hay không. Mãi đến khi lại gần, Thiên Huỳnh mới phát hiện ra sắc mặt cậu tái nhợt, đôi mắt buồn ngủ, cả người kiệt quệ mệt mỏi vì tiêu hao nhiều tinh lực. Cái ngáp vừa rồi là vì thực sự rất mệt mỏi. Thiên Huỳnh chạy nhanh đến, đưa chai nước trong tay cho cậu, quan tâm nói: “Mệt sao?” “Ừ.” Thời Lục gật đầu, giọng nói không giấu nổi sự mệt mỏi. “Buổi sáng thức dậy sớm quá, hơi buồn ngủ.” Vừa lên xe, Thời Lục đã tựa vào vai cô ngủ thiếp đi. “A Thiên.” Cậu lẩm bẩm: “Tớ ngủ một chút.” “Ngủ đi.” Thiên Huỳnh sờ trán cậu, lại vỗ nhẹ trên vai cậu như dỗ trẻ con. “Lộc Lộc vất vả rồi.” Kết quả của cuộc thi được công bố vào tháng sau. Lúc ấy thời tiết thành phố Đài đã từ mùa hè chuyển thành mùa thu. Thời Lục đạt giải nhất tỉnh, hơn nữa còn có một suất tới Đông Lệnh Doanh. Đông Lệnh Doanh là kì thi Olympic toán học Trung Quốc (cmo). Ở đây, họ tuyển chọn ra 60 người trong nước vào đội tập huấn quốc gia, cuối cùng chọn sáu tuyển thủ ưu tú nhất đại diện cho quốc gia xuất chiến, tham gia kỳ thu Olympic toán học quốc tế. Chỉ mới nghe đã thấy rất ghê gớm rồi. Thời Lục chính thức bị điều khỏi lớp, chuyển hẳn sang ban thi đua. Hầu hết chương trình học và thời gian của cậu đều dành để làm bài Olympic toán. Cái này khác hẳn với những người tham dự kỳ thi đại học, nếu đạt huy chương vàng, Thời Lục sẽ được tuyển thẳng vào các trường đại học hàng đầu cả nước Ngày Thời Lục dọn đi, Ngô Thuần mặt mày hớn hở, chưa bao giờ lộ vẻ dịu dàng hơn thế. “Thời Lục, từ khi em mới vào trường thấy đã nhận ra em là một nhân tài. Quả nhiên, ánh mắt thầy không hề sai. Sau này dù thành tích tốt đến đâu cũng phải nhớ kỹ em đến từ lớp 1 đấy.” “Em sẽ nhớ, thầy Ngô.” Ánh mắt Thời Lục chuyển đến tấm khẩu hiệu đỏ tươi “Cấm yêu sớm” trên tường, nhướng mi: “Mãi mãi nhớ lời thầy dạy.” Ngô Thuần ho nhẹ một tiếng, vô cùng bình tĩnh. “Sau này phải cố lên, toàn tâm toàn lực, đoạt lấy huy chương vàng.” “Vâng.” Thời Lục gật đầu: “Em sẽ thường xuyên đến thăm thầy.” “Cũng không cần thường xuyên tới.” Ngô Thuần lộ vẻ mặt một lời khó nói hết, vẫy tay: “Ban thi đua cách đây khá xa, thỉnh thoảng tới là được, đừng quấy rầy các bạn trong lớp.” Người đàn ông đổi mặt như lật sách, Thời Lục cảm nhận được vô cùng sâu sắc. Mấy tháng sau đều là thời gian ôn thi không ngừng. Hết bài kiểm tra này đến bài kiểm tra khác, Thời Lục kiểm tra môn toán, còn Thiên Huỳnh là các môn còn lại ngoài ngoại ngữ và toán. Lớp 11 phân ban, cô học ban tự nhiên, vẫn học ở lớp Ngô Thuần như cũ. Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên với quyết định này của cô, kể cả Thời Lục. Bởi vì rõ ràng Thiên Huỳnh học ban xã hội nhỉnh hơn một chút. Cô học thuộc lòng rất tốt, tuy toán lý hóa cũng không phải quá kém nhưng nhìn chung cũng không phải giỏi. Trước ngày phân ban, Thiên Huỳnh từng bí mật lên mạng tìm kiếm một câu hỏi. Nếu học khoa y thì nên nên theo ban tự nhiên, hầu như đáp án nào cũng thế. Thiên Huỳnh không nói bí mật này với bất kỳ ai, cô chỉ cười đơn thuần: “Tớ cảm thấy môn hóa với sinh rất thú vị mà.” Tháng 1, khi bông tuyết rơi xuống, Thời Lục thu dọn hành lý đi đến một thành phố khác. Năm nay, địa điểm của Đông Lệnh Doanh ở một trường THPT nổi danh miền Bắc. Trong vòng năm ngày, cậu sẽ trải qua hai ngày với các kỳ thi liên tiếp. Lúc quản gia Từ thu dọn hành lý không khỏi lo lắng, tay vừa làm, ngoài miệng không ngừng nhắc mãi. “Thời tiết lạnh như vậy, cậu chủ còn phải đi đến miền Bắc, liệu có bị cảm hay không đây.” “Mặc áo lông vào cho ấm, đeo tất vào luôn đi.” “A, đúng là nghiệt ngã, lần đầu rời nhà đến nơi xa như vậy lại phải đi một mình.” “Quản gia Từ, ông đừng nói nữa, cháu đau tai quá.” Thời Lục ở cách đó không xa không ngừng xoa xoa lỗ tai, nhăn mặt lại. “Cháu chỉ đi mấy ngày thôi, sẽ về nhanh mà.” “Vậy cháu nhất định phải tự chăm sóc mình, có gì không thoải mái thì lập tức gọi về, để trợ lý Phương tới đón cháu về nhà.” Quản gia Từ nghĩ, cậu chủ nhà bọn họ không nhất thiết phải chịu khổ cực như vậy. Trong nhà cái gì cũng có, tiền bạc đủ để cậu ăn nhậu chơi bời mấy đời chưa hết. A, ông chủ vẫn quá tàn nhẫn. “Lộc Lộc, vậy lúc cậu đến nhà tớ chắc quản gia Từ sẽ càng khoa trương hơn?” Thiên Huỳnh thấy thế không khỏi nghiêng người thì thầm với cậu. Thời Lục nghiêm túc nhớ lại, gật đầu. “Ừ, lúc đó ông ấy như sắp khóc vậy.” Một phần vì thân thể cậu lúc đó, cũng vì không muốn cậu về nông thôn chịu khổ. “Trời ạ.” Thiên Huỳnh nghe vậy mở to hai mắt, sau một lúc vẫn không khép miệng được. “Quản gia Từ đối xử với cậu thật tốt.” “Ông ấy nhìn tớ từ nhỏ lớn lên.” Thời Lục nghĩ rồi mở miệng. “Hẳn là người tốt nhất với tớ trong nhà này.” Cậu quay đầu lại nhìn Thiên Huỳnh, khuôn mặt nghiêm túc: “Cậu cũng vậy.” Đông Lệnh Doanh đã hoàn toàn đóng cửa, ngoại trừ ngày đầu tiên Thời Lục báo bình an cho bọn họ, thời gian sau đó đều không thể liên lạc. Dự báo thời tiết cho thấy thành phố đó đang có tuyết rơi, nhiệt độ hạ đến mức âm. Dù biết thành phố miền Bắc sẽ có hệ thống sưởi ấm đặc biệt, Thiên Huỳnh vẫn không nhịn nổi lo lắng. Tin tức Thời Lục đạt huy chương vàng được nhà trường thông báo đầu tiên. Đại học Bắc Kinh lập tức gửi đến thư tiến cử học tuyển thẳng. Thời Lục lọt vào đội tuyển tập huấn quốc gia. Hai thông báo được thầy hiệu trưởng phát thanh liên tiếp. Mọi người trong lớp 1 nghe thế thì nhảy dựng lên. Thịnh Dương hét to: “Thời Lục trâu bò thật!” “A, cậu chủ đúng là cậu chủ, tùy tiện ra tay cũng là huy chương vàng.” “Quả nhiên thiên tài làm gì cũng đều thông thuận, con cưng của trời dù thế nào cũng sẽ không mờ nhạt trong đám đông.” Lớp trưởng bọn họ – Văn Trứu Trứu nói. Trong phòng học, Thịnh Dương ồn ào nhốn nháo, Ninh Trữ chỉ ngồi một chỗ lắc đầu cười, những người khác đều thảo luận rối rít nhiệt tình. Mặc dù Phó Kiều Kiều có chút miễn cưỡng vẫn không giấu nổi sự hâm mộ trong ánh mắt, cảm thán: “Chỉ số thông minh của Thời Lục đúng là vô địch. Nhưng phải công nhận ghen nhà đó thật tốt, ba cậu ấy là thiên tài kinh doanh, mẹ cậu ấy là nghệ thuật gia cực kỳ nổi tiếng. Thời Lục quả là kế thừa những gien ưu tú trên người hai người đó. Sau này khi tìm đối tượng, nhất định đầu tiên tớ phải tìm người có đầu óc tốt.” “Tiểu Huỳnh, không cần buồn, cậu thì có sẵn rồi.” “…” Lúc tan học Thiên Huỳnh thấy Thời Lục đứng trước cổng trường. Nam sinh mặc áo lông vũ màu đen, làn da trắng nõn, trên lông mi có một tầng tuyết mỏng, rất nhanh đã tan đi, biến thành vệt ẩm ướt. Đúng vậy, thành phố Đài cũng có tuyết. Khác hẳn với tuyết lớn như lông ngỗng ở miền Bắc mà cô thấy trên mạng, loại tuyết này tinh tế mềm mại, tan ngay khi vừa rơi xuống đất. Thời Lục bỏ tay trong túi quần, đứng ở đó rất dễ thấy. Thiên Huỳnh chạy chậm về phía cậu, còn chưa đến nơi đã bị phát hiện. Thời Lục bắt lấy tay cô, “Cậu chạy cái gì?” “Sao cậu lại tới đây?” Thiên Huỳnh ngẩng đầu, vui vẻ không thôi. Ánh mắt cô quan sát cậu chăm chú. Không gầy đi, chỉ là trắng hơn lúc trước. “Đón cậu tan học.” “Hôm nay nghe nhà trường thông báo, cậu đạt được huy chương vàng.” “Ừ.” Thời Lục lấy một món đồ từ túi ra, Thiên Huỳnh lập tức nhìn chăm chú. Đó là một huy chương vàng hình tròn có dây đeo màu sắc sặc sỡ, mặt trên in hoa văn và ký tự. Thiên Huỳnh chưa kịp nhìn rõ, Thời Lục đã tùy ý treo huy chương vàng vào cổ cô. “Thích thì tặng cậu đấy.” Cậu không để ý, dắt cô đi về phía trước: “Về nhà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]