Khương Diệp cười dùng tay vuốt ve vành tai anh.
Bùi Chinh nhổm người dậy nhìn cô, bị nụ cười của cô lây nhiễm, khoé môi vô thức cong lên, anh cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô: “Em cười cái gì?”
Khương Diệp ôm cổ anh, vùi mặt vào hõm vai:
“Bùi Chinh, em buồn ngủ.”
Muốn anh ôm ngủ.
Bùi Chinh ôm cô nằm xuống, cánh tay dài siết chặt lấy, đem người cô áp vào ngực mình:
“Ngủ đi.”
Vòng ôm đầy tràn làm người ta an yên, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên đầu, quẩn quanh nơi đầu mũi là hơi thở của người đàn ông, lòng Khương Diệp an ổn xuống, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Tay còn lại của cô được nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Bùi Chinh nhìn cô gái đã ngủ say, cúi đầu hôn cô: “Ngủ ngon.”
Khương Thắng Hỉ nói với Bùi Chinh, từ nhỏ Khương Diệp đã rất hiểu chuyện, vì muốn làm hài lòng ba dượng, cô sẽ chăm chỉ quét dọn nhà cửa, nhưng tuổi còn nhỏ nên làm gì cũng không tốt, ba dượng đã nói đùa với Đinh Liên rằng hãy đưa Khương Diệp ra khỏi nhà.
Chỉ với một câu nói này, Khương Diệp gặp ác mộng suốt một năm.
Nghỉ hè đến nhà ông bà nội, vẫn trong cơn ác mộng bừng tỉnh, sau đó nước mắt đầm đìa chạy ra ngoài, hỏi con có thể ngủ cùng ông bà được không, cô sợ lúc mình tỉnh lại, bên cạnh sẽ chẳng còn ai.
Đinh Liên bận rộn với công việc mới, bận bịu yêu đương, Khương Diệp như một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463385/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.