Cuối cùng Bùi Chinh cũng biết vì sao mỗi thứ tư cô đều ngồi xổm trong hoa viên, cô đơn lặng lẽ cho mèo ăn.
“Trước đây anh hỏi em có điều gì tiếc nuối không.”
Trên đường trở về, Khương Diệp nhìn ánh đèn đường xẹt qua ngoài cửa kính, giọng nói lướt nhẹ:
“Có…”
Cô đã từng hứa rằng, tương lai sẽ thi đỗ đại học, trở nên nổi bật, vinh danh trở về nhất định sẽ hiếu kính hai người già. Chỉ là sau khi bà nội qua đời, cô đã từ bỏ trường đại học tốt nhất, ở lại địa phương chăm sóc ông nội, nhưng không nghĩ đến ông nội lại không nhớ rõ cô là ai.
Cô chăm chỉ cố gắng, mơ ước có thành tựu, niềm vui và nỗi buồn của cô cũng chẳng còn người để khoe ra.
“Năm đó hoàn thành chương trình đại học, nói với ông nội, con đã thành công tốt nghiệp rồi.”
Khương Diệp khẽ cong khóe môi, nhưng trong mắt tràn đầy bi thương:
“Ông hỏi em là ai.”
“Kể từ giấy phút đó, em phát hiện, những cố gắng của mình đã chẳng còn ý nghĩa.”
“Tam Tam.” Bùi Chinh nắm lấy tay cô:
“Ông bà nội nhất định hi vọng bản thân em sống thật tốt, chứ không phải vì họ mà liều mạng học đại học, trong lòng họ, em sống vui vẻ hạnh phúc là điều quan trọng nhất so với bất kỳ điều gì khác.”
Khương Diệp không thể phủ nhận rằng cô thoáng cảm động và được an ủi bởi những lời ngắn ngủi này.
“Tuy rằng ông nội không nhận ra em.”
“Nhưng ông vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463365/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.