Ngày mai là ngày cuối cùng của tháng chín, cũng là ngày Ngụy Thành Huy cùng Lộ Du Hi kết thúc chuyến du lịch trở về.
Hai người ăn ý mà không nhắc đến trò chơi đổi vợ sắp kết thúc, chỉ là không hẹn mà thả chậm bước chân, đi đến đầu xe mới chậm rãi buông tay.
“Em muốn đến một nơi.” Khương Diệp ngồi vào ghế phó lái: “Anh có thể đi về trước.”
“Anh đưa em đi.” Bùi Chinh dựa vào cửa xe, nhìn cô đeo đai an toàn xong mới đóng cửa xe lại, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Khương Diệp nói: “Em sẽ ở đó rất lâu.”
Nghe thấy cô không có ý từ chối, Bùi Chinh thả lỏng nhướng mày:
“Anh có rất nhiều thời gian.”
Xe nhập vào làn đường, âm nhạc vang lên, là bản nhạc có tiếng mưa rơi, Khương Diệp quay sang nhìn Bùi Chinh, có chút ngoài ý muốn người đàn ông cao lớn thô kệch này lại cẩn thận như vậy, không chỉ biết sở thích của cô, mà còn tìm thấy một bản thuần túy.
Không có tiếng sấm, chỉ có tiếng hạt mưa rơi tí tách trên mặt đất.
Trước kia khi còn nhỏ cô không thích ngày mưa, thậm chí là sợ hãi, lúc đó đi theo mẹ hối hả ngược xuôi, chuyển trường khắp nơi, mỗi lần trời giông bão, cô đều chạy một mình về hướng nhà mình. Đinh Liên nói muốn đến đón cô, nhưng cô là cô bé sớm đã rất hiểu chuyện, chỉ đi một mình về, ô che mưa bị gió thổi bay đi, cơ thể gầy yếu bị gió bão quét qua đẩy lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463363/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.