Bùi Chinh nói ” Nhanh” của anh khác với cách hiểu của Khương Diệp.
Cô cho rằng cùng lắm chỉ hai phút nữa sẽ kết thúc, nhưng không nghĩ đến, Bùi Chinh ước chừng phải làm hơn mười phút sau mới dừng lại, hôn môi cô, chạm chạm cánh môi, cắn đầu lưỡi, tiếng thở dốc bên tai gợi cảm mê người.
Khương Diệp mệt đến mức nhắm mắt thở hổn hển, người đàn ông ôm cô ngả ghế về sau nằm xuống, cho cô ghé vào ngực anh ngủ, lấy áo khoác che lại sống lưng trần trụi. Vân da trên ngực anh căng cứng, cơ bắp rắn chắc không thể như đệm mềm được, ngủ vài phút Khương Diệp đã mở mắt ra, ách giọng nói muốn về nhà.
Bùi Chinh dùng áo khoác bọc kỹ người cô lại, ôm ra ngoài, lúc chuẩn bị khóa xe, Khương Diệp nhớ đến gì đó gãi gãi cánh tay anh, âm thanh khàn khàn khô khốc nói:
“Ghế sau.”
“Gì vậy?” Bùi Chinh không nghe rõ cô nói gì, theo tầm mắt kéo cửa nhìn vào ghế sau, hỏi:
“Mang lên à?”
Là một túi quà tặng.
Khương Diệp dựa vào cổ anh nói: “Cho anh.”
“Cho anh?” Bùi Chinh khá bất ngờ mỉm cười, anh không nghĩ đến Khương Diệp sẽ mua quà tặng mình.
Chỉ là lúc đi mua đồ mang sang bên nhà ba kế, ngẫu nhiên đi qua cửa hàng thời trang lần trước mình đã mua áo ngủ, nhìn con ma nơ canh nam mặc trên người chiếc áo ngủ màu trắng thấy cũng không tệ lắm, hơn nữa dáng người cũng giống với Bùi Chinh, cô liền mua, trên đường về còn đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463346/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.