Trở lại cửa hàng, Bùi Chinh mở cửa xe bảo Khương Diệp ngồi bên ghế phụ, anh sẽ lái xe.
Khương Diệp hỏi anh: “Anh không về cửa hàng à?”
“Ừm, muốn về nhà.” Anh nhìn cô cười.
Khương Diệp: “……”
Cô không nhịn được cũng cười theo, khó có được lúc trêu đùa anh: “Vậy cửa hàng còn có thể kiếm được tiền không?”
“Trước hôm nay đã kiếm.” Bùi Chinh cười đóng cửa xe lại.
Đoạn đường về nhà rất ngắn, thời gian chưa đến mười phút, xe lái vào gara dưới tầng ngầm, Khương Diệp mới cho vào vài bài nhạc không lời, thú vui của cô thật độc đáo, trong lúc lái xe thích nghe tiếng mưa rơi.
Bùi Chinh đỗ xe vững vàng, quay sang thấy hai mắt cô nhắm lại như đã ngủ rồi, nhẹ nhàng tháo đai an toàn, muốn để cô nằm thoải mái hơn một chút.
Hai mắt Khương Diệp đã mở ra, vừa lên xe cô đã cởi áo khoác, bây giờ chỉ còn chiếc áo lông màu đen, khăn quàng cũng đã cởi ra, lộ ra cần cổ thon dài, áo lông màu tối làm làn da càng trắng hơn, hai má màu hồng phấn, ánh mắt như si như say thẳng tắp nhìn anh, con ngươi mang theo vẻ lười biếng, không hề phòng bị.
Thật câu người.
Bùi Chinh lặn lộn hầu kết, giữ cằm cô hôn xuống.
Anh vốn định chỉ lướt qua rồi dừng lại, ai ngờ Khương Diệp ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn này, còn đang động tình, lập tức anh dùng bàn tay rộng nhấc cô lên, đem người từ ghế lái phụ ngồi lên ngực mình. Chỗ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-vo/3463342/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.