Edit: Cháo
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, Hạ Tình thật sự rất tốt.
Em ấy không hỏi tôi có bao nhiêu tiền trong ngân hàng, cũng không hỏi nhà tôi có to không.
Nghe nói tôi mới ra viện, em ấy chỉ hỏi tôi thương thế có nghiêm trọng không, vết thương đã lành chưa.
Tôi nghĩ dẫn đường tốt như vậy, sao có thể nhẫn tâm nói dối người ta được chứ.
Tôi không thể làm gì khác là cố nhịn không đổ lệ, tôi nói: “Tôi bị mất trí nhớ, tôi có thể rất nghèo.”
Trông Hạ Tình không có vẻ như xem thường tôi chút nào, em ấy mở quang não trên tay, “Không sao, để em giúp…”
Tôi thấy quang não liền muốn khóc, “Hu hu hu, tôi không nhớ khẩu lệnh, đến giờ vẫn chưa mở được quang não.”
Hạ Tình tắt quang não đi, dịu dàng nhìn tôi, “Không sao, chúng ta ăn trước đã.”
Tôi lặng lẽ lấy tay lau nước mắt, cầm dĩa xiên miếng bò bít tết nhét vào miệng.
Hức hức hức, ăn thịt vẫn ngon hơn.
Tôi như kẻ chưa trải đời, ăn sạch đĩa thịt bò lớn.
Thậm chí còn liếm liếm dĩa.
Toàn bộ quá trình Hạ Tình chỉ nhìn tôi một cách dịu dàng, chẳng ghét bỏ chút nào.
Tôi lại cảm động muốn khóc rồi.
Ăn uống xong Hạ Tình cẩn thận hỏi chuyện tôi, cụ thể chỉ có bị thương chỗ nào, vết thương còn đau hay không, có uống thuốc đúng giờ hay không thôi.
Hụ hụ hụ, sao Hạ Tình tốt thế chứ.
Tôi và Hạ Tình ra khỏi nhà ăn, đi tản bộ trong vườn hoa.
Lúc chia tay ra về, Hạ Tình hơi đỏ mặt nhìn tôi, “Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-xem-mat-that-diu-dang/232935/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.