Không biết Hứa Hạ Châu nghĩ gì lại từ chối cách mời cơm báo ân của Lâm Lâm, nói không bằng mua chút đồ ăn về nhà nấu.
Nghe có vẻ như là ý định bộc phát, nhưng Lâm Lâm thấy y ngay cả xe cũng không lái tới, đoán chắc là suy nghĩ kỹ rồi.
Thế là hai người rẽ vào siêu thị.
Chắc chắn Hứa Hạ Châu không biết nấu ăn, ngay cả rau y cũng không phân biệt được cơ mà.
Lúc Lâm Lâm đang chọn thịt, liền nhờ y đi mua một bó rau chân vịt, chờ thịt cân xong bỏ vào túi, Hứa Hạ Châu vẫn đứng ở kệ rau không nhúc nhích, suy nghĩ sâu xa.
Y giơ tay chỉ vào một bó rau bói: “Rau chân vịt đây à?”
Lâm Lâm nhìn thoáng qua, trả lời y: “Đây là rau ngó xuân.”
Hứa Hạ Châu di chuyển tay.
Lâm Lâm: “Rau xà lách.”
Hứa Hạ Châu xoay người, chỉ về phía lối đi.
“Rau muống.” Lâm Lâm sắp trợn tròn mắt.
“Vậy cái này……” Hứa Hạ Châu nhìn thoáng qua, “Cái này tôi biết, rau cần.”
“Là tần ô.” Lâm Lâm vươn tay gạt một cái, lộ ra tên sản phẩm bị lá cải che đậy, “Chỉ cần động đậy tay xí thôi là có thể thu hoạch được tri thức mới đó anh.”
Nói xong Lâm Lâm liền âm thầm kinh ngạc, không biết từ khi nào, anh lại dám trêu chọc Hứa Hạ Châu.
Hứa Hạ Châu lại tỏ vẻ chuyện này không nên trách y, ở nhà mẹ đều gọi tụi này là rau xanh cả.
Tư thế lật nồi của Lâm Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-xem-mat-la-ban-cung-phong-thoi-dai-hoc-cua-toi/2927058/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.