Chương trước
Chương sau
Ta nói phải xây ở chỗ này một căn nhà nhỏ, tất nhiên là lập tức hành động, xây nhà không phải dựng xếp gỗ, kết hợp kiến trúc học, toán học, mỹ học, các loại ngành học, là một môn khoa học kỹ thuật cùng năng lực tay chân cùng kết hợp thật là khổ cực.
Khi bắt đầu thiết kế nhà ở đây thì ta và thái hậu thảo luận vô cùng sôi nổi, so sánh, thảo luận đến nỗi bây giờ mà căn nhà vẫn chưa xây được.
Nhưng mà chúng ta vẫn kiên trì không lơ là, tiếp tục cố gắng, dù sao, nhà không phải một ngày có thể xây xong.
Ở bên cạnh ao xây cái nhà gỗ nhỏ, sau đó có một cái sân kế bên hồ, sau đó tiếp tục đóng một chiếc thuyền nhỏ, mới nghĩ tới thôi đã cảm thấy lãng mạn.
Chúng ta ở bên trong này gần giống như cuộc sống ẩn cư, tự do tự tại, không hỏi thế sự.
Đương nhiên ảo tưởng luôn tốt đẹp như vậy, còn sự thật thì vô cùng tàn khốc.
Người tạo ra kết giới ở đây nhắc nhở thời gian của ta có, thời gian nơi này mở ra là có hạn, không thể mỗi ngày đều mở ra, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn đi ra.
Trước khi đi ta còn hái được một ít hoa tiên thảo, bách khoa toàn thư nói cho ta biết những loại hoa này có công hiệu phi thường mạnh, nói thí dụ như làm đẹp dưỡng nhan, gia tăng tính tình chẳng hạn... Kỳ thật ta cảm thấy được những thứ này sẽ rất quan trong về sau.
Chúng ta ở bên trong vui vẻ một đoạn thời gian rất dài sau đó cũng đành lưu luyến rời đi, từ nơi này đi trở lại hiện thực. Ở đây bầu trời vẫn trong xanh, không khí cũng tươi mát, hơn nữa, thoạt nhìn một chút cũng thấy tốt đẹp, tất cả trong hoàng cung đều do con người tạo ra. Mỗi một cái đều giả dối.
"Sau này vẫn còn có thể đi vào đây nữa không?". Thái hậu vẫn con lưu luyến không thôi.
Ta vỗ ngực cam đoan: "Nhất định có thể."
Khi Liên phi đem ảo cảnh giao cho ta, nàng nói cho ta biết thế giới này là cùng chủ nhân của nó lớn lên, thực lực của chủ nhân quyết định thời gian tồn tại của ảo cảnh.
Chủ nhân giống với là một khối pin, mà ảo cảnh dựa vào điện duy trì, chủ nhân không có nhiều năng lực, nó cũng chạy không được bao lâu.
Hiện tại ta không chịu nổi nữa, cho nên không thể để cho nàng ở bên trong nhiều. Đồng thời đây cũng là lý do sau này ta phải tu luyện siêng năng hơn.
Trước đó thái hoàng thái hậu nói rằng, chú thuật ảnh hưởng tới cả hoàng cung, thế cho nên sau khi chú thuật mất hiệu lực thì mọi người cũng không có biện pháp hoàn toàn tỉnh lại, có chút người còn đang mất trí nhớ, tình cảnh hiện tại trong cung không giống trước kia, có người đem hiện tượng này quy kết thành chuyện xuyên không, bởi vậy từ lúc này mà chuyện xuyên không bắt đầu thịnh hành, thậm chí có người nói trong hoàng cung tồn tại một cánh cửa không gian, chỉ cần đi xuyên qua có thể đến một thế giới tốt đẹp.
Đương nhiên, là một người thanh tỉnh, đối với chuyện này ta chỉ mỉm cười không nói gì.
Khi trời xế chiều, ngoài ý muốn ta nhìn thấy An phi xuất hiện ở trong phòng thái hậu.
Thỉnh thoảng An phi thì bắt đầu biến mất qua một thời gian, không rõ tin tức nàng đi nơi nào, bất quá lời đồn nói nàng là bỏ trốn, tất nhiên là ta không tin. An phi là ai chứ, làm sao nàng ta có thể bỏ quên tiểu hoa viên này, nàng lấy chuyện xây dựng hậu cung làm mục tiêu đời mình mà!
An phi vẫn là nữ nhân xinh đẹp kiêu ngạo làm nam nhân run rẫy miệng sùi bọt mép, nàng chính là người chỉ cần ngồi nghiêng ghế trên thì mị hoặc cũng bắn ra bốn phía, loại mị lực này đều có thể giết chết cả nam lẫn nữ, ta không tin thái hậu không động tâm.
Bất quá thái hậu có một lớp mành bảo hộ, hẳn là cũng sợ bị bức xạ xinh đẹp của An phi bắn tới đến.
An phi nói trong khoảng thời gian này Dương quý phi cũng không ra khỏi cửa, không biết là có xảy ra chuyện gì hay không?
Thái hậu trả lời: "Ai gia sẽ phái người đi xem xét, sẽ không cô phụ tỷ muội tình thâm của An phi đối với Dương quý phi."
Ở đây cũng có thể nhìn ra tình tỷ muội sao? Thái hậu nói cũng hơi quá rồi, ta liền giơ ngón cái.
"Thế thì tốt, trong khoảng thời gian này ta luôn luôn không biết hoàng hậu đang ở đâu, thái hậu, ngươi không cho rằng hoàng hậu làm việc thần thần bí bí, không nên hoài nghi sao?"
Bắt đầu nói lén ta.
"Vậy sao? An phi có chứng cớ sao?"
"Chứng cớ, ta tận mắt nhìn thấy nàng cùng Liên phi đi ra phía sau hòn non bộ, quấn quýt trong đó một canh giờ mới đi ra. Ngươi nói đây có phải chứng cớ hay không?"
"Thật sự có chuyện này ư?". Ngữ khí Thái hậu đông cứng, thần kinh của ta cũng bắt đầu khẩn trương lên.
Ta nhớ lại mình cũng chưa từng thông báo cho thái hậu chuyện này, còn lời của An phi thì đang châm ngòi thổi gió, cho dù là người bình thường cũng sẽ hoài nghi.
Oan uổng a, trong sạch của ta sẽ bị hủy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho An phi! Ta ở trong lòng nhớ kỹ.
Vừa rồi hận ý rất kịch liệt, cảm xúc nổi lên dao động, ta thật vất vả khống chế khí tức tiết lộ ra ngoài.
Dường như An phi phát hiện, nàng ta liền đi tới gần nhìn.
Ta lập tức ngừng thở, hi vọng nàng sẽ không nhìn thấu thuật ẩn thân của ta.
An phi dời lực chú ý qua chỗ khác, ta thở dài một hơi nhẹ nhõm, lần này người nhìn ta là thái hậu, trong ánh mắt của nàng ta đọc được dòng chữ: Hoàng hậu, tốt nhất ngươi nên cho ai gia một câu trả lời.
Sau đó ta hung hăng kể hết tất cả ra, chẳng những đem chuyện ta cùng Liên phi ở chung từng ly từng tý nói rành mạch, không để cho lời đồn nảy sinh dư âm. Cảm tình của ta cùng Liên phi vô cùng thuần khiết, thuần khiết so với nước sôi còn thuần khiết hơn.
An phi không buông tha ta, nàng cố ý hướng về phía ta. Tản bộ cũng có thể đi đến trong viện của ta.
Ta gặp nàng đứng ở cửa sân, ta lập tức nổi lên phòng bị, lai giả bất thiện, nhất là An phi.
May mắn quần áo của ta mặc rộng thùng thình, làm cho người ta nhìn không ra bụng lớn bốn tháng.
"Hoàng hậu, gần đây khỏe không?"
"Nhờ phúc của tỷ tỷ, ăn ngon, mặc đẹp, cuộc sống rất hài hòa.". Ta mỉm cười nói.
"Tốt lắm, nhìn ngươi càng phát ra phúc thái, nếu ngươi tiếp tục béo đến độ năm mươi cân, miễn cưỡng cũng coi là mỹ nữ đi.". An phi lã lướt đi tới trước mặt ta, nàng nhô bộ ngực đầy đặn lên, hướng ta thị uy.
Người này không khoe ngực của nàng sẽ chết sao?
Ta còn ở hận thù nàng làm thái hậu hiểu lầm mình, sớm đem răng nanh cắn chặt, nhưng mà ở mặt ngoài lại tươi cười.
"Đẹp hơn đi nữa thì cũng kém An phi thôi, tỷ tỷ cứ hay giễu cợt ta."
"Ta đang khen ngươi, sao gọi là giễu cợt được, nếu muốn nói giễu cợt, bản thân ta có một việc muốn nói đây. Hoàng hậu, không lẽ ngươi nghĩ mình và Liên phi có thể pha trộn cùng một chỗ.". Cho dù chanh chua điêu ngoa thì An phi cũng xinh đẹp như vậy, đây là mỹ nhân a. Ta đang say mê liền tỉnh ngộ.
"Ngươi a, muội muội, ngươi cứ nói thật ra không được sao?"
Một khắc sau Liên phi liền xuất hiện ở trước mắt.
Nàng đến lúc này không khí liền thay đổi.
An phi không giận ngược lại cười, nói: "Ngươi nha, dạo này không những thanh cao mà còn dâm đãng lay động lòng người a."
Liên phi nở nụ cười: "Ngươi sao biết ta dâm loạn lại phóng đãng đây? Hay là ngươi tự thể nghiệm qua?"
Hai người này, tầm mắt lần lượt thay đổi nhìn đối phương, ánh mắt trừ bỏ tán tỉnh còn lại cũng chính là tán tỉnh.
Xem ra hiện trường không có chuyện của ta, ta xoay người rời đi.
"Liên phi, ngươi đừng xem ta là người ngu, ta đã sớm nhìn ra bộ mặt giả tạo của ngươi, ngươi bụng đói vơ quàng thì thôi đi, lại có thể hạ thủ với hoàng hậu sao!". An phi chỉa vào lưng của ta mắng.
Ta vốn đã muốn đi ra, lần này liền bị kép lại: "Ta không bết bát như vậy chứ!"
Không biết từ khi nào thì Liên phi đã rút ra một cây quạt màu trắng, mở cây quạt che miệng cười: "Chuyện kể rằng, muội muội ngươi nói ngươi biết ta,ở trong này lại phạm vào sai lầm. Nhưng mà ta còn không đến mức ra tay với hoàng hậu."
"Ta biết, người ngươi muốn động vào là thái hậu! Người nào mà không biết thái hậu là hậu nhân của Phượng thị, hoàng hậu cũng chính là bậc thang cho ngươi trèo lên."
"Này này, các ngươi đang đàm luận âm mưu gì thì cũng không cần ngay trước mặt ta chứ, trừ khi là ta chết a!". Ta không có cách nào bình tĩnh hết, lúc này nhịn không được muốn chửi ầm lên cho đã miệng.
Trong mắt An phi bắn ra tia sáng màu hồng, ta tin tưởng ta không nhìn lầm, trong mắt nàng ấy đúng là có yêu dị mê hoặc lòng người.
"Ngươi không nói ta còn không nghĩ tới, làm sao bây giờ, ta phải sợ sao!". An phi là cố ý chọc ta!
Liên phi buông cây quạt xuống, nói với ta: "Ngươi không nên nghe An phi nói bậy. Những năm gần đây nàng dùng trăm phương ngàn kế muốn tới gần thái hậu nhưng không được, áp lực cho nên sinh bệnh."
"Liên phi, ngươi không nên nói bậy nói bạ! Đừng quên ngươi ở trong hậu cung chẳng phải là vì thái hậu sao."
"Không, sai lầm rồi, ta không phải vì thái hậu.". Tầm mắt Liên phi dừng ở trên bụng của ta.
An phi nghi hoặc đưa ánh mắt tới. Ta vội dùng tay áo che dấu bụng của mình, nói: "Dừng ở đây."
"Hậu cung dâm loạn.". An phi thấy tấm mắt hai người chúng ta trao đổi suy nghĩ thì ném ra một câu như vậy.
Ta quả thực tức điên lên, người dâm loạn nhất phải là ngươi mới đúng! Ta tận mắt nhìn thấy dã hơn mười lần rồi, An phi có bao nhiêu mị nhãn ta đều rõ, thời gian tịch mịch lại cùng cung nữ quấn quýt, trong hậu cung này không biết có bao nhiêu cung nữ là người của An phi.
Khi tu luyện, ta lần rơi vào ảo cảnh lần thứ hai, bởi vì Liên phi đem ảo cảnh ổn định ở miếu trong tiểu hoa viên cho nên mỗi lần ta đến đây mới có thể tiến nhập vào ảo cảnh, việc khẩn cấp trước mắt là nghĩ biện pháp cải tiến.
Lúc ta đang vội vàng xây nhà trong thế giới sau hoa viên thì tiểu hoàng đế lại ngự giá thân chinh chạy tới tiền tuyến đánh giặc.
Ta vừa về đến nghe được tin tức này thì mọi chuyện đã xong.
Sự tình phát sinh mấy ngày hôm trước, nói ngoại xâm chiếm lãnh thổ biên giới, quấy nhiễu lòng dân khiến cho quốc nội bàng hoàng.
Kẻ nói những lời này cũng cực kỳ khoa trương, chuyên gia cũng bắt đầu phát huy tác dụng, nơi nơi bắt đầu bài giảng ý nghĩa của lịch sử. Trong lúc nhất thời đều làm cho dư luận xôn xao.
Kỳ thật mọi người đều rõ ràng, hoàng triều đình bình quá lâu, tất cả mọi người ăn no không có chuyện gì làm cho nên muốn tìm một ít chuyện làm. Nhưng mà đánh giặc không phải việc dễ, huống chi là muốn tiểu hoàng đế ngự giá thân chinh.
Làm ta ngoài ý muốn chính là thái hậu lại có thể ủng hộ hành động ngu xuẩn này, nàng dẫn chứng tiên hoàng, chứng minh hoàng gia là có truyền thống như vậy, mà lịch sử thống kê lại càng tỏ rõ mỗi hoàng đế đều phải trưởng thành bằng cách đánh giặc.
Ta cũng không rõ ràng lắm này có phải trùng hợp hay không nữa.
Tiểu hoàng đế tính toán ngự giá thân chinh, trong hoàng cung nhất thời gà bay chó sủa.
Bất quá là đánh giặc thôi mà, mọi người lại náo nhiệt như đi du xuân, bắt đầu chuẩn bị mang theo lương khô, các loại điểm tâm lót dạ, thậm chí ở trên xe ta còn chứng kiến có đồ chơi để giải sầu nữa, thậm chí còn có diều.
Nhìn thấy tất cả mọi người trong hoàng cung đang thảo luận chuyện ngự giá thân chinh này, thấy họ vui vẻ ta còn tưởng sắp đến tết.
Thái hậu muốn ta thoải mái, thả lỏng tinh thần, dựa theo thông lệ những năm qua, những chuyện này cũng không phải là khó khăn gì.
Nhưng mà đến trước khi đi, đột nhiên tuyên bố thái hậu muốn đi theo đại quân chinh chiến, đây là chuyện trước giờ chưa từng có, vài vị Vương gia đưa ra ý kiến là tiểu hoàng đế còn đang trong giai đoạn dậy thì, vẫn chưa hoàn toàn thành thục, cũng không đủ năng lực ứng biến, thái hậu đối với chuyện của quốc gia luôn có quyết sách, nàng đi theo là tốt nhất.
Vốn kế hoạch của chúng ta là cùng nhau chọn bản vẽ, chuẩn bị xây nhà, tin tức này vừa tới, ta cùng thái hậu cũng không bình tĩnh được.
Chiến sự lần này đã lấy ý kiến của mọi người cho nên không cho thay đổi nữa.
Thái hậu tiếp nhận ý kiến, ở trên triều đình tỏ thái độ nguyện ý xuất chinh cùng với binh lính.
Nhưng mà ta lại không làm chủ được, nàng đi rồi ta cũng không thể ở lại trong cung, ta nói tiểu hoàng đế nhỏ như vậy, có kinh nghiệm gì chiến đấu đâu chứ.
Ta không được đi là sự thật.
Ta không được đi nhưng cũng không ai nói ta có thể lén theo phía sau.
Đêm trước khi thái hậu lên đường, ta cùng với nàng ôm nhau yên lặng vượt qua cả buổi tối.
Lần này là lần đầu tiên Thái hậu rời cung, không ngờ là vì chiến tranh.
Nàng nói: "Hoàng hậu cũng chớ lo lắng, bên người ta có nhiều thị vệ bảo hộ như vậy, ai gia sẽ không bị thương."
"Ta sợ sẽ không nhìn thấy được nàng.". Đã quen cùng một chỗ, đối mặt chia lìa sao có thể thờ ơ đây.
"Đi cũng không bao lâu, ta sẽ lập tức quay lại, hoàng hậu ở trong cung an tâm dưỡng thai mới là chuyện quan trọng.". Thái hậu bắt tay dán trên bụng của ta, lần này, tiểu tử kia thật sự bỗng nhiên nhúc nhích.
"Lần này hình như nàng động đậy.". Thái hậu ngạc nhiên không thôi.
"Đúng a, ta thậm chí có thể cảm giác được nàng ở trong thân thể của ta, vô cùng thần kỳ.". Ta cười nói.
Tia nắng ban mai chiếu khắp trên mặt đất, đại quân chuẩn bị xuất phát, thái hậu đi theo sau binh lính, đích thật là được đại quân bảo hộ.
Cùng nàng cáo biệt xong thì ta chạy tới thay đổi một bộ quần áo, xuất ra nam trang đã chuẩn bị trước đó, đem bộ ngực bó chặt cứng, bụng cũng bị bó lại, sau đó mặc quân trang vào. Tới soi gương, ta ưỡn ngực thẳng tắp mi, cảm thán một câu, tại sao ta có thể đẹp trai hơn cả nam nhân như vậy, ta sờ sờ mặt mình, thật mịn a ~
Sau khi tự kỷ một phen, ta tìm trong hộp đồ nghề một cây kiếm, thanh kiếm đeo trên lưng, lại xuất ra một đống ám khí cùng vũ khí bí mật cất vào túi càn khôn của mình, lần này ta muốn đi đến nơi tràn ngập sát khí, không thể qua loa được.
Lại cất thêm mấy loại thuốc dược liệu, túi càn khôn bị ta nhét tràn đầy.
Ta đuổi theo binh lính phía trước, thẳng đến khi đi tới bên cạnh thái hậu.
Gió vén lên bức màn xe ngựa, ta tựa hồ thấy được thái hậu quay mặt, bởi vì thời gian này quá ngắn, không đủ để ta nhìn kỹ nàng.
Hành quân một ngày mới đến căn cứ, xương sống thắt lưng ta đau muốn rút gân, hơn nữa bộ ngực đau, bụng cũng đau.
Chuyện ăn uống của Thái hậu cùng tiểu hoàng đế là chuyên gia phụ trách, ta đánh ngất xỉu một người, thay thế vị trí của hắn.
Bưng bữa tối đi vào trong trướng, bên trong còn xa xỉ hơn ta nghĩ, gió thổi không vào mưa không thấm, độ ấm vừa phải, là lựa chọn tốt nhất cho kỳ nghỉ phép.
Tiểu hoàng đế sớm mệt đến ngủ gục xuống giường. Ta còn nghe được thanh âm của hắn xoay người.
Dựa theo quy định, người đi vào chỉ có thể đứng ở sau tấm bình phong, không được bước qua bình phong nửa bước, ta nhìn xuyên thấu qua khe hở bình phong nhìn thấy thái hậu ngồi ở trước bàn đọc sách xem bản đồ, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc, làm ta nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm.
"Ngươi còn chưa đi?". Giọng của Thái hậu từ bên trong truyền ra. Bởi vì không để ta nói, cho nên trong thanh âm của nàng có uy nghiêm của kẻ ăn trên ngồi trước, ta lại có thể cảm thấy âm thanh của nàng như vậy cũng nghe hật êm.
Ta không nói chuyện, chỉ đứng bất động.
Thái hậu nghĩ ta có khác ý đồ, nói: "Tại sao ngươi lại vào trong quân đội?"
"Ta tạo một cái chứng minh giả, tiếp tục mặc quần áo của binh lính, bọn hắn tất nhiên sẽ không biết ta là ai.". Ta cất tiếng nói, bên trong lập tức truyền đến thanh âm của thái hậu giống như đụng ngã không ít đồ vật, đợi nàng lướt qua bình phong chạy đến trước mặt ta, ống tay áo của nàng bên cạnh còn dính mực.
"Làm sao nàng lại không cẩn thận như vậy!". Ta kinh ngạc nói.
"Làm sao ngươi lại theo tới đây!". Thái hậu kinh hỉ vạn phần.
Hai chúng ta ở cùng một nơi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.