Ngày hôm sau, ta bị cảm. Loại tình huống này nếu dùng một thành ngữ để hình dung thì chính là 'trộm gà không được còn mất nắm gạo'.
Vì phòng ngừa bị thái y nhìn ra ta có hỉ mạch, nên không dám đi thỉnh thái y lại đây, bình thường thuốc cũng không thể tùy tùy tiện tiện mà uống, cuối cùng biện pháp giải quyết chính là ăn mặc ấm một chút, sau đó thì tiếp tục uống một bát canh gừng.
Quần áo của ta đều ở tẩm cung của ta, ở bên này muốn đi lấy cũng không tiện, cho nên ta đem y phục của thái hậu ra mặc. Đáng tiếc thái hậu xinh xắn đáng yêu, y phục cũng thật nhỏ, một chiếc áo bông rộng nhất của nàng mặc trên người ta cũng cảm thấy chật, nhất là bộ ngực bó chặt vô cùng khó chịu, khi nhảy mũi ta sẽ đem nút thắt trước ngực làm bung ra.
Nhưng mà hoàn cảnh đặc biệt cho nên cứ tạm chấp nhận thôi.
Ảnh hưởng lớn nhất của ta mấy ngày nay mà nói chính là chuyện ăn uống không tốt của ta, khó chịu, không tâm tình ăn cơm, ngoài ra còn một lý do nữa chính là thái hậu trốn tránh ta.
Có lẽ hôm đó, khi cả hai không mảnh vải cùng nhau đối mặt trong hồ tắm làm nàng thẹn thùng...
Lý do chó má này ngay cả người điên cũng sẽ nói không phục. Ai mà tin chuyện đó được, ngay cả con chúng ta cũng có với nhau rồi mà nhìn nhau còn ngại ngùng nữa hay sao.
Ta thành Lâm Đại Ngọc, tựa vào đầu giường, chờ thiên hạ phụ bạc mình trở về.
* Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ngoai-tinh-cua-hoang-hau-o-hau-cung-la-thai-hau/769866/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.