Có một lần Lý Thanh đem tới một bàn đồ ăn, nói là thái hoàng thái hậu đặc biệt ban cho ta món ngon, nhân gian hiếm thấy, chỉ để cho một mình ta ăn. Tuy rằng thịnh tình của thái hoàng thái hậu là không thể từ chối, nhưng mà ta vẫn muốn nói với nàng một tiếng, lần sau nếu muốn đầu độc thì không cần làm lố như vậy. Bột phấn màu trắng rắc đầy trên đồ ăn, cho dù là kẻ ngốc cũng thấy đây không phải bình thường. Còn món bồ câu tiềm thì nhuộm đầy thuốc bột màu đỏ, nhìn vào cứ tướng ta sắp ăn món canh huyết tươi. Tình huống này chính là tình huống nàng muốn đầu độc ta, từ chối cũng không được mà nhận cũng không xong. Lý Thanh lấy ra một quyển sổ, ghi chép lại, nàng nói với ta: "Hoàng hậu, ngươi nếm thử đi, thái hoàng thái hậu muốn làm ra một bàn đồ ăn này cũng không phải chuyện dễ dàng, nàng dùng hết thuốc độc trong kho cộng thêm chín chín tám mốt loại độc được hiếm có nhất trong thiên hạ" "Tại sao là chín chín tám mươi mốt loại? Con số này có ý gì?" "Không có ý gì hết, đơn giản chỉ là một con số thôi" "Vì sao ta phải uống thuốc độc?" "Thái hoàng thái hậu muốn biết nhược điểm của ngươi là gì" "Nếu ta ăn vào mà chết thì làm sao?" "Vậy thì tiếp tục tìm một người đến câu dẫn thái hậu, tranh thủ mang thai một lần nữa" Lý Thanh ngoài cười nhưng trong không cười. Ta nói: "Như vậy ta càng không thể ăn." "Ngươi không ăn cũng được, nhưng mà lão thân phải bẩm báo lại với thái hoàng thái hậu, hoàng hậu không chịu ăn thì mời người khác tới cống hiến sức lực vậy" "Lý Thanh, đồ độc ác!" "Làm khó hoàng hậu tôn trọng lão thân rồi, lão thân hổ thẹn!" Lý Thanh cúi người, vui vẻ nhận. Ta bưng lên một chén canh, cầm lấy thìa quấy, thì ra trong chén canh này là thịt ốc sên, nhìn màu sắc thôi cũng biết là đã bị nhiễm độc. Ta không hề sợ hãi uống một ngụm nhỏ, nheo mắt lại, chờ đợi kịch độc phát tác, kết quả đầu lưỡi truyền đến hương vị chua chua ngọt ngọt, còn có mùi hải sản, làm ta được kích thích ăn uống. Bàn đồ ăn bị ta ăn không còn một miếng, Lý Thanh ghi tràn đầy một quyển sách, khi xác định ta sắc mặt hồng nhuận, thân thể cường tráng, sau đó mới an tâm rời đi. Thái hậu đến thì trời đã tối, những thứ kịch độc kia đã vào bụng ta trót lọt. Sau khi nàng biết chuyện này thì vô cùng tức giận, mỗi lần ta muốn giải thích thì nàng lại đưa lưng về phía ta không chịu nghe, nhất định không nghe là không nghe. Từ khi phát sinh chuyện sau khi ăn món ăn kỳ lạ lần trước, thái hậu liền cấm ta sau khi ăn xong bữa khuya thì không được ăn lót dạ cùng uống trà. Bụng của ta lúc nào cũng rơi vào trạng thái đói khát, nhưng nàng lại cố tình không chịu cho ta ăn no. Nhưng mà đó cũng phải phải ý xấu gì, từ khi ta nếm chín chín tám mươi mốt loại độc dược thì đã luyện được thành khả năng thử độc, mỗi lần nàng ăn cơm ta đều phải đem mỗi món nếm trước một chút rồi mới cho nàng ăn, ta chỉ sợ bên trong có độc thôi. Ta chỉ cần bay qua đầu tường đi ăn vụng, tìm mọi cách lấp đầy cái bụng không đáy của ta. Ta thay quần áo thái giám, đặc biệt chạy thẳng tới góc bếp nho nhỏ trong ngự thiện phòng, lâu ngày không thấy Yêu Mẹ, khi ta đói bụng thì liền nghĩ tới nàng. Nàng vẫn còn bộ dáng như trước kia, đầy đặn đáng yêu, tươi cười chân thành, là một hình tượng lao động giản dị hoà nhã dễ gần, trên người cũng không có vật trang sức nào, chỉ có một cây trâm gỗ đào màu đỏ, thoạt nhìn là biết đã có từ rất lâu, thế cho nên cây trâm kia cũng bị thời gian mài mòn đến bóng loáng. Ta đẩy cánh cửa gỗ, nàng liếc mắt một cái liền thấy ta gầy, làm ta cảm động đến không cầm được nước mắt. Nàng trước sau như một, khắc khổ nghiên cứu kỹ xảo làm bánh bao, tài nghệ cũng dần có tiến bộ. Nàng giới thiệu cho ta loại bánh bao mới nhất mà nàng nghĩ ra gần đây, hết sức đặc sắc, có thể nói là trước đây chưa từng gặp, là loại bánh bao xuất sắc nhất. Trong đó có một cái bánh bao màu đen, đương nhiên màu đen không phải là do bị nướng khét, mà là hỗn hợp vừng, đậu đen, và một số nguyên liệu khác, chẳng những ăn ngon mà còn giàu dinh dưỡng. Đồng thời nàng còn giới thiệu với ta một cách ăn bánh bao mới. Đầu tiên là cắt ra từng miếng nhỏ, sau đó cầm hai miếng nhỏ đó lên, kẹp một chút dưa chua, rau xà lách ở giữa, tiếp tục xịt tương ngọt, ăn kèm với bánh bao cón có thịt ức gà hoặc các loại thịt khác, nếu ăn hết một phần cũng tương đương ăn một bữa cơm. Ngoài ra còn có bánh bao hoàng kim, bỏ vào trong chảo dầu chiên vàng óng ánh. Bánh bao nướng trên than, canh bánh bao....v.v... Ta nghe là cảm thấy thú vị, nước miếng chảy ròng ròng, một giọt tiếp theo một giọt chảy xuống, rơi trên mặt đất. Nàng thấy ta đáng thương như vậy liền sờ sờ đầu của ta, đau lòng không thôi nói: "Hài tử đáng thương, nhất định là đói bụng lắm phải không. Yêu Mẹ làm bánh bao cho ngươi ăn." "Được" Ta ước gì nàng làm nhiều một chút. "Vậy hôm nay làm cho ngươi một cái bánh bao đậu đen, một cái bánh bao lúa mạch, như vậy là đủ rồi." "Không đủ, làm sao mà đủ được. Có bao nhiêu làm bấy nhiêu đi, ta sẽ giải quyết hết dùm ngươi." Ta dùng tay áo lau khô nước miếng trên khóe miệng. Nàng xoay người, mu bàn tay dán lên trán của ta, nói "Tiểu Hà, ngươi không phải phát sốt chứ. Làm nhiều như vậy người nào chịu trách nhiệm giải quyết?" "Ta a!" Ta chỉ vào chóp mũi của mình nói. Nàng bán tín bán nghi, bắt tay vào xoa xoa mặt, nói "Ngươi ăn bao nhiêu ta làm bấy nhiêu, đa dạng chủng loại, ngươi chịu không?" "Chủ ý này không tệ." Ta bưng chén ngồi chờ bên cạnh bếp lò, chờ đợi nàng làm bánh bao cho ta. Bánh bao nóng hầm hập mới từ trong bếp lấy ra đều cho vào bụng ta, ta bị nóng trúng đầu lưỡi, bỏng đến chảy nước mắt nhưng vẫn muốn ăn, thật là mỹ vị. Ta vừa ăn vừa nhận xét ngon dỡ. Ăn bánh bao nàng làm quả thực là hạnh phúc. Ta sắp khóc đến nới, làm sao bây giờ, ta bị thái hậu ngược đãi sắp thành ma đói rồi. Chỉ có Yêu Mẹ là tốt nhất, vô điều kiện cho ta ăn. Người nào có bánh bao thì người đó chính là người tốt. Tư tưởng của ta bây giờ càng ngày càng đơn giản, nhưng mà cảm giác hạnh phúc càng ngày càng lớn dần. Nàng làm bao nhiêu ta ăn hết bấy nhiêu, chờ ta nhét một miếng cuối cùng thì ta cũng đã no rồi. Bụng cũng không phập phồng gì, không có tình huống đáng sợ nào phát sinh, ngay cả một chút khó chịu đều không có xuất hiện. Yêu Mẹ ngồi xuống ghế, thật dài thở dài một hơi, nàng vô cùng mệt mỏi và thỏa mãn, nàng nói: "Lần đầu tiên làm tận hứng như vậy, thật sự là sảng khoái!" "Thực xin lỗi, ta không nên làm ngươi khổ cực như vậy." Yêu Mẹ cầm chặt tay của ta, ánh mắt nóng rực giống như dao găm bén nhọn, ánh sáng trong mắt chớp động, nàng nói: "Không, ta muốn cảm tạ ngươi, vừa rồi, ta rốt cục lĩnh ngộ được cảnh giới cao nhất của việc làm bánh bao, chính là phải cần quên mình, đem bánh bao trong lòng cùng bánh bao trên người rũ bỏ hết, chỉ cần cảm thụ bánh bao bằng nội tâm là thành công!" "Như vậy cũng đúng?" Ta đi đâu cũng gặp những người tuyệt vọng nên đâm ra nghi ngờ. Nàng dấy lên ngọn lửa hừng hực, hai tay nắm chặt, kiên định nói: "Thật sự cảnh giới tối cao!" Nói xong, nàng lại cúi đầu, sắc mặt vui vẻ liền quét sạch, chỉ chớp mắt lại biến thành uể oải. "Yêu Mẹ, không phải ngươi vừa rất vui sao? Tại sao bây giờ lại khó chịu rồi?" "Mười mấy năm qua, ta luôn luôn dốc lòng tu luyện, muốn đột phá khả năng của mình, nhưng mà ngày qua ngày, ta biết bánh bao của ta là càng ngày càng ngon, nhưng mà ta lại không - cảm giác được mình tiến bộ. Mỗi một ngày ta đều cảm thấy khó sống, thương tâm, tuyệt vọng, cho tới hôm nay ta mới đột phá bản thân, bay lên đến một cảnh giới mới, nhưng mà đã muộn. Đã muộn!" Nàng mãnh liệt vỗ bàn, bàn gỗ rắng chắc vang lên một tiếng, phá thành mảnh nhỏ, bay lên một trận bụi, toàn bộ nằm trên mặt đất. Yêu Mẹ nhìn bàn tay dính đầy bột bánh bao, nước mắt bắt đầu doanh tròng, nói: "Bây giờ ta còn giữ lại thân võ công này làm gì, ngay cả nàng ấy ta cũng giữ không được thì võ công cũng chẳng còn tác dụng gì!" Chậm đã! Làm bánh bao thì làm bánh báo, liên quan gì tới võ công? Ta thấy nàng giơ tay lên hướng ra sau ót, trong đầu ta liền hiện lên hình ảnh mình từng xem trong tiểu thuyết, cao thủ võ lâm đều dùng cách tự chưởng vào đầu mình để phế võ công, không lẽ... Dưới tình thế cấp bách ta chỉ còn cách anh dũng hiến thân, tiến lên ôm lấy nàng vòng eo tráng kiện của nàng, nói: "Yêu Mẹ, dừng tay! Ngươi ngàn vạn lần không được nghĩ quẫn" Nàng giãy dụa vòng eo, nói: "Không cần ngăn cản ta, ta nhất định phải làm như vậy, lúc trước không cho ta võ công, bây giờ mới cho, có lẽ nàng đã sớm rời xa nhân thế, ta còn cần võ công nữa để làm gì, không phải càng thêm thương tâm sao!" "Ngươi nói người đó là ai? Hắn trông như thế nào? Có lẽ ta có thể giúp ngươi tìm được hắn, nếu tìm không thấy hắn ta sẽ giúp ngươi tìm được phần mộ của hắn cũng không chừng. Trời sinh ta ra, tài tất hữu dụng, ông trời cho ngươi tuyệt thế thần công là muốn ngươi xưng bá giang hồ, vì dân trừ hại, nhanh tỉnh táo lại đi, ta không thể để ngươi lãng phí như vậy được!" Một khi ta bối rối liền nói hưu nói vượn, nhưng mà sau đó, ta cũng không biết ta đang nói cái gì. Ta ôm eo Yêu Mẹ. Nàng giữ chặt cánh tay của ta, đem ta kéo ra, nói: "Tiểu Hà, ngươi là người tốt, Yêu Mẹ sống bốn mươi năm rồi chưa từng gặp qua ngươi tốt như ngươi, ngươi nói không sai, ta không nên nghĩ không lối thoát như vậy. Trước kia ta sống qua ngày, là bởi vì tâm đã chết, sống hay chết đều không có khác nhau, cũng là bởi vì còn tồn tại một tia hi vọng, nghĩ thầm có lẽ sẽ có ngày ta có thể nhìn thấy nàng lần thứ hai. Hôm nay ta đã có ý nghĩ khác, nếu không chết, lại ngoài ý muốn chiếm được thần công thì ta nên làm chút chuyện." Yêu Mẹ nhiệt huyết nói. Còn cằm của ta thì sắp rớt xuống, ta nhớ...hình như nhầm kịch bản. Cuối cùng là chuyện gì xảy ra! Ta sẽ muốn ăn bánh bao thật ngon ngươi cũng không cho ta thỏa lòng sao? Ta cùng Yêu Mẹ rốt cục có thể an tâm ngồi xuống. Nàng rót một chén trà xanh cho ta, giúp hỗ trợ tiêu hoá, từ trong bếp lấy ra mấy cái bánh bao cháy đen, loại bỏ lớp cháy khét bên ngoài là bánh bao trắng nõn bên trong. Ta hung hăng cắn một cái bánh báo, đem bánh bao cắn như cắn thịt người. Yêu Mẹ nói: "Tiểu Hà, trước kia ta lừa gạt ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?" "Không có." Ta nghe xong càng thêm chột dạ, lại nói tiếp ta lừa nàng lừa lợi hại hơn, nói dối còn hơn nàng nữa, nàng chỉ lừa ta một chút, còn ta lại đem nàng lừa không thấy phương hướng. Ta không ăn, máy móc tính mở miệng rồi ngậm miệng, hỏi nàng: "Yêu Mẹ, vì sao ngươi lại tiến cung?" Hai tay Yêu Mẹ gấp khúc trên đầu gối, ngước mặt của nàng lên, ánh mắt trở nên mê ly, lộ ra mộng ảo: "Nói đến chuyện ta tiến cung lúc đó, vậy thì thật là dài dòng, năm ấy ta mới mười sáu tuổi, bộ ngực còn không có lớn như bây giờ..." "Ờ" Ta liếc ngọn núi đồ sộ trước ngực nàng, gật gật đầu. "Ta mười sáu tuổi tiến cung, bởi vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa ta cũng không đẹp như những tú nữ khác cho nên bị người khi dễ. Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà sợ, nhớ tới liền khó sống. Nhưng mà cũng chính là như vậy, ta biết nàng. Nàng là một người phi thường phi thường ôn nhu, mỗi lần đều là nàng thay ta giải vây, sợ ta lại bị người khác khi dễ, còn kêu ta ở lại chỗ của nàng, thời điểm đó ta cùng nàng có cảm tình. Chúng ta cùng một chỗ được hơn ba năm" Yêu Mẹ cũng trở nên mềm mại kể lại, giống một nữ nhân hoài xuân chậm rãi nói mối tình đầu của nàng. "Nàng cũng không thân cận người khác, người khác nghĩ chắc là nàng mắt cao hơn đầu, chẳng những cô lập nàng mà còn nhiều lần đả kích nàng. Nhưng mà khi cùng nàng thân cận thì mới biết được tính cách của nàng chính là lạnh lùng như thế, nhưng mà thực sự không phải là người vô tình vô nghĩa. Trái lại, ta cảm thấy so với bất kỳ ai thì nàng cũng là người giàu tình cảm nhất" Nữ nhân ôm ấp tình cảm luôn mộng mơ. Ta nghe nàng kể về mối tình đầu của nàng, trong lòng cảm khái vạn phần. Nàng dùng tạp dề lau đi nước mắt, nói: "Ba năm sau, khi ta không được hoàng đế sủng hạnh, cho nên có được cơ hội xuất cung, nàng cũng đáp ứng cùng ta bỏ trốn, Bỉ Dực Song Phi. Ta xuất cung trước, sau đó mới hẹn gặp nàng bên ngoài, ta sợ nàng quên lời hứa hẹn của chúng ta nên thường hay dùng bồ câu đưa tin để hối thúc nàng ngàn vạn lần không thể quên lời thề của chúng ta" *Bỉ Dực Song Phi: Cùng nhau sát cánh. "Rất cảm động!" Ta cũng rơi lệ theo. "Trước tiên không nên cảm động?" Yêu Mẹ lại - lộ ra cười lạnh. "Ta nhận được một phong thư cuối cùng của nàng, nàng nói cho ta biết, ta đừng đợi nàng nữa, cuộc đời này vô duyên tái kiến, nếu vô duyên, cũng đừng cưỡng cầu nữa, muốn ta sớm chặt đứt ảo tưởng, cũng là để nàng thoải mái một chút." "Nàng phản bội ngươi?!" Nội dung vở kịch đột nhiên chuyển biến lớn, từ triền miên diễn biến thành ngược tâm! Yêu Mẹ nắm chặt nắm tay, thân thể cứng đờ, nàng nói: "Trước đó ta ước định ở trong miếu đợi nàng, chờ tròn hai năm cũng không thấy nàng, ta muốn tìm ra lời giải thích, cho nên tìm cơ hội tiến cung, vào trong cung một mực tìm nàng, tìm cả hoàng cung đều không thấy được bóng dáng của nàng, nhưng mà ta còn là ôm một tia hy vọng, lúc còn sống có thể gặp nàng một lần nữa, ở trước mặt nàng hỏi một câu, năm đó vì sao nàng lại quên ước định giữa chúng ta." Nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xôi, nước mắt trong suốt dọc theo hai má trợt xuống. Ta nhớ từng có người nói qua một câu tràn ngập triết lý: Bất kỳ nữ nhân nào cũng có chuyện cũ. "Sau khi gặp lại nàng ngươi tính sao?" "Nếu bây giờ nàng vẫn còn cô độc, nếu nàng còn muốn ta, ta sẽ ở bên cạnh nàng." "Ngươi có từng nghĩ là nàng đã rời xa cõi đời này hay không?" "Kỳ thật ta cũng từng nghĩ qua, mấy năm nay trong hoàng cung này ta không gnhe được chút tin tức nào của nàng, ta cũng nghi ngờ nàng đã chết, nhưng mà ta không thể từ bỏ hy vọng của mình, không phải sao?" Sự đồng cảm của ta trào dâng, ta hỏi Yêu Mẹ: "Nàng có điểm gì đặc biệt không? Có lẽ ta có cách giúp ngươi tìm được nàng." Dù sao ta là hoàng hậu nha, thân phận này không lấy ra dùng thì đúng là lãng phí. "Nàng thích ăn bánh bao." Sắc mặt Yêu Mẹ hơi hồng, giống như một quả đào chín. "Trừ bỏ chuyện này còn có đặc điểm gì khác không?" "Rất đẹp. Ít nhất ở trong mắt ta nàng là người như vậy." "Yêu Mẹ ta cả gan hỏi một câu, ngươi luôn luôn ở trong hoàng cung làm bánh bao, có phải là muốn làm cho nàng ăn?" "Bánh bao đại biểu nhớ nhung của ta dành cho nàng, khi nhớ nàng ta sẽ làm bánh bao, hơn nữa ta tin tưởng nàng thích bánh bao như vậy thì nhất định sẽ kêu ngự thiện phòng chuẩn bị bánh bao, đến lúc đó nàng ăn bánh bao thì sẽ nghĩ về ta." "Ta sẽ giúp ngươi hỏi một chút thử xem." Mặt của ta rối rắm thành trái khổ qua, hình dung như vậy là quá rộng, khó mà mường tượng ra được hình ảnh của người kia. "Nếu có thể gặp lại nàng trong đời, thì đó chính là may mắn lớn nhất của ta. Nếu còn sống không thấy được nàng, ta tin tưởng nàng sẽ ở trên hoàng tuyền chờ ta. Nhưng trước khi ta chết, ta muốn báo thù cho nàng!" Yêu Mẹ thay đổi nét mặt, từ trên người nàng tản ra nồng đậm sát khí. Ta đứng ở bên cạnh nàng trở nên kinh hồn táng đảng. "Ngươi muốn tìm ai báo thù?" Ta có dự cảm không tốt. Nàng vỗ vỗ bờ vai của ta, đối với ta lộ ra mỉm cười hòa nhã, cùng người đằng đằng sát khí khi nảy hoàn toàn khác nhau, nhưng mà trong mắt của ta chỉ là một cái mặt nạ mà thôi, nụ cười của nàng không chút ánh sáng. Nàng nói: "Tiểu Hà, biết càng nhiều người chết càng nhanh." "Được rồi, ta cái gì cũng không biết." Ta nhắm chặt hai mắt. Yêu hận tình cừu a. Trên đường trở về ta luôn suy xét, chuyện hôm nay làm ta bị đả kích quá lớn, ta nhất thời không phục hồi tinh thần lại kịp, ta phải tỉ mỉ suy nghĩ chuyện này. Ta nghĩ người mà Yêu Mẹ hận chắc là hoàng đế, một người giàu có - một người vì yêu mà sinh hận thù, nội dung vở kịch cũng đã quá rõ ràng, hơn nữa hoàng đế có tiền có quyền, nữ nhân theo hắn thiếu gì người, ai không động tâm. Yêu Mẹ không biết người kia giờ ra sao, chỉ biết cố tình ở trong này chờ đến sông cạn đá mòn, oán hận này nhất định là vô cùng thâm trầm. Hiện tại lão hoàng đế đã chết, có phải thù hận sẽ tiếp tục xảy ra trên người của cả hoàng tộc không? Chỉ hy vọng Yêu Mẹ không ngốc như vậy, không nên vì xúc động nhất thời mà làm việc không nên làm. Ai, sẽ có tội ác tên là 'bánh bao' xảy ra. - -- Sau khi ăn cơm tối xong ta luôn luôn cảm thấy oi bức, càng không ngừng đổ mồ hôi, ta lấy khăn lụa lau mặt một hơi, khăn lụa bị ướt đẫm mồ hôi, ta lấy cây quạt liều mình quạt, mới hơi hơi có chút mát mẻ. Ta đem cửa sổ mở ra, nhìn thấy ánh trăng treo ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng trên mặt đất. Ta đi ra ngoài trước cửa, hỏi tiểu cung nữ: "Thái hậu đi đâu vậy, tại sao đến bây giờ vẫn chưa về?" Người bên cạnh thái hậu đều là người thân tín của nàng, không có người ngoài, cho nên đối với họ ta cũng yên tâm. Cung nữ nói: "Bây giờ thái hậu đang ở Hoa Thanh trì, không thể trở về, nếu như nương nương mệt thì đi nghỉ trước, thái hậu đặc biệt phân phó không cần nương nương đợi nàng." *Trì: Hồ nước. "Hoa Thanh trì là chỗ nào?" Ta tò mò. Vấn đề ta hỏi rất kỳ quái sao, tiểu cung nữ còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt kia giống như đang nói..., ngươi thực lạc hậu. "Hoa Thanh trì là suối nước nóng thiên nhiên trong cung, nguồn nước nóng dưới mặt đất dẫn đến một cái hồ, một năm bốn mùa nước suối liên tục không ngừng, nước suối có công hiệu dưỡng da" "Mang ta qua đó".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]