Chương trước
Chương sau
Ta tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Sau khi nàng bị ta nhìn thì bỏ đi, ta suy sụp ngồi trên mặt đất, cái trán tựa vào vách tường lạnh như băng, tâm như chết đi.
"Tiểu Thúy, ngươi có cách nào chạy trốn không?" Người duy nhất ta có thể dựa vào ngay lúc này chỉ có Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy thừa cơ hội này điên cuồng mà mời chào các nàng tham gia giáo phái, những người trong địa lao đều bị nàng nói động, sôi nổi tỏ vẻ nguyện ý gia nhập Bách Hợp Giáo.
Không ngờ lần vào địa lao này tiểu Thúy lại có thu nhập nhiều như vậy, nếu số thành viên còn tăng vọt nữa ta sợ sẽ biến thành tà giáo mất.
Sau khi nghe được ta hỏi, nàng đi đến gần bên ta, nói "Nương nương, nếu Tiểu Thúy có thể cứu ngươi đi ra ngoài, nhất định là hết sức mà cứu ngươi, nhưng mà bây giờ ta cũng bất lực. Nương nương, thực xin lỗi! Hu Hu Hu..."
"Tiểu Thúy, không sao, ta tha thứ ngươi" Ta phiền muốn chết mà nàng còn khóc.
"Nương nương... Ngươi phải tin tưởng thái hậu, nàng nhất định sẽ tới cứu ngươi" Tiểu Thúy đúng là mồm quạ đen, nói cái gì nói không nói lại đi nói chuyện có thể đâm vào miệng vết thương của ta.
"Nàng sẽ không đến cứu của ta" Nếu ta chết đi, khả năng nàng ra tay là lớn hơn nữa.
"Nương nương, ngươi phải tin tưởng tình yêu"
Linh Nhi nói "Nương nương, ngươi yên tâm, ngươi mạng Phú Quý, chẳng những sẽ không chết, còn có thể thăng chức rất nhanh không ai bì nổi"
"Linh Nhi, thành ngữ không phải dùng như vậy" Ta vô lực nói.
Một người kêu ta "Này, nữ nhân kêu hoàng hậu kia, ta hỏi ngươi một việc, dâm phụ An phi kia còn sống không?"
"Còn sống, so với ngươi sống thoải mái hơn"
"Ha ha ha... Thật sự là ông trời không có mắt, lại có thể để cho yêu phụ kia sống tốt hơn ta!" Nói xong, người nọ hộc một tiếng phun ra hảo vài ngụm máu.
Nàng vừa hỏi, những người còn lại cũng bắt đầu kích động lên "Nữ nhân họ Thường kia chết chưa?"
"Họ Vương thì sao?"
"Cái gì, nhiều người họ Vương như vậy ta biết nàng là người nào!"
"Là Vương Phi bộ ngực siêu lớn đó"
"Hậu cung chỉ có một thái phi họ Vương, bộ ngực như bình thường, ngươi nói người kia có thể đã chôn cùng tiên đế rồi" Ta nói.
Ta nghĩ người hỏi câu này chắc hẳn rất hận người kia, kết quả nàng nghe nói hết câu thì cũng ôm một cây cột gỗ khóc lớn không thôi, nói "Vì sao chết rồi cũng không buông tha nàng a!!"
"Còn có vấn đề gì sao?" Ta muốn dứt khoát dành ra ngày hôm nay giải đáp thắc mắc của các nàng.
Có một gian trong phòng khác, người trong đó không bao giờ phát ra tiếng nói, nàng ngồi lẳng lặng, tựa hồ như tai điếc mắt mù, lần này nàng mở miệng nói chuyện, buồn bả hỏi "Hoàng hậu, ta muốn hỏi thăm một người, nàng gọi là Dao nhi. Bộ dạng của nàng không được tốt lắm, cũng không tính là xấu, không mập cũng không gầy, tính cách ôn hòa, cả ngày đều đem tươi cười treo trên miệng. Ngươi biết nàng không?"
"Nhiều thái phi quá, người chung chung như vậy ta không nhớ kỹ, nếu còn sống chắc chắc ta sẽ biết, còn nếu như không biết thì chắc cũng đã bị chôn cùng tiên đế"
"Ta cũng nghĩ vậy. Nàng nói nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được ta, qua nhiều như năm như vậy đều không có, có lẽ đã rời xa nhân thế"
"Mong ngươi hãy nén bi thương" Sinh li tử biệt, không phải chính mình cảm nhận thì sẽ không thấu hiểu.
"Ta vẫn không muốn chết, sợ chết đi rồi cũng không còn cơ hội ở bên cạnh nàng. Hoàng hậu, làm ơn cho ta xin một lời hứa, nếu như có một ngày ngươi quay về được hậu cung thì hãy đem thi thể ta mang ra ngoài, nếu như có thể tìm được phần mộ của nàng, thì xin ngươi đem chôn ta bên người nàng, như nếu không thể, thì tùy ý tìm một nơi chôn, chỉ cần xa xa cách cái chỗ này là tốt rồi"
"Nếu ta có thể, ta nhất định làm "
"Thật tốt. Ta cũng chỉ chờ đợi ngày này. Vì ngày này ta nhịn đến bây giờ vẫn không chết"
"Ta còn chưa biết ngươi tên là gì"
"Ta gọi là Tiêu Man Nhi, chỉ có nàng thích gọi ta là bánh bao. Thật có lỗi, làm hoàng hậu chê cười"
"Ờ, không sao" Ta gật đầu, tên này thực quen thuộc, hơn nữa làm cho người ta thèm ăn.
"Ta không muốn chờ chết, ta nhất định phải đi ra ngoài" Ta cắn chặt răng, kiên định nói, chờ chết là biện pháp tiêu cực nhất. Biến thành người chết rồi thì bị đưa ra ngoài có ý nghĩa gì nữa đâu, ta muốn sống đi ra ngoài.
Cách duy nhất chính là vượt ngục, nhưng mà ở đây không có dụng cụ cũng không có ống cống cho ta chui ra, ta chỉ có thể ngồi trong phòng giam như ếch ngồi đáy giếng.
Thế giới bên ngoài thế nào, tiểu hoàng đế có biết ta bị giam ở trong địa lao hay không, thái hậu có nghĩ sẽ cứu ta hay không, cho dù là có một chút ý niệm trong đầu cũng được.
Haizz.
Chỉ chớp mắt lại qua mười ngày nữa.
Không khí trong địa lao cũng có chút chuyển ấm, mọi người từ trong tuyệt vọng tìm được một chút khoái hoạt, bắt lấy một tia sáng nhỏ, bắt đầu kích động lên. Các nàng tổ chức ca xướng, thi đấu nhảy múa, còn có thi đấu để chọn ra ngôi sao trong ngục này, ngày cuối cùng thậm chí còn có cuộc thi siêu cấp phi tần, mọi người làm hết khả năng đổ đầy mồ hôi, tiếng cười vang khắp cả địa lao.
Thậm chí là Linh Nhi còn nói cho mấy lao đầu động tâm, chẳng những thuyết phục họ mở cửa nhà lao mà còn khiến các nàng gia nhập vào cùng chúng ta, thậm chí có một lao đầu biểu diễn ca múa đặc sắc.
Sau khi nàng biểu diễn xong, Tiểu Thúy nháy mắt với ta, ta cắn răng một cái, thật dứt khoát, cầm lấy cục gạch đánh trên đầu nàng.
Nữ nhân không nên khó xử nữ nhân, lúc này ta cũng biết mình không nên xuống tay, nhưng mà khi nào nên nhẫn tâm hay không nhẫn tâm thì phải quyết liệt.
Ta đi ra địa lao, những người còn lại cũng không chịu động.
"Nhanh lên, đợi các nàng tỉnh lại chúng ta liền xong đời"
Tiểu Thúy lắc đầu, nói "Nương nương, nhiều người chúng ta đi ra ngoài một lượt như vậy thật giống như đi diễu hành quá, không bằng trước hết để cho ngươi đi trước đi, chúng ta cùng nhau ở lại nhờ vào ngươi"
"Đúng đúng, ngươi đi ra ngoài trước, chờ ngươi đoạt lại ngôi vị hoàng hậu thì tiếp tục tới cứu chúng ta"
Ta lệ nóng doanh tròng cảm động không thôi, nói "Cám ơn các ngươi" Lau khô nước mắt, ta hỏi một câu "Nếu ta không trở lại thì sao?"
Các nàng nhìn nhau, cùng nhau hành động, mấy người vây quanh Tiểu Thúy, mặt khác mấy người bao vậy Linh Nhi, một người trong đó nói "Nếu ngươi không trở lại, chúng ta chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với hai vị cô nương này"
Tiểu Thúy trấn định nói "Nương nương ngươi không phải người vong ân phụ nghĩa, nương nương, ngươi nói phải không?!"
Ta trịnh trọng hứa hẹn "Ta nhất định sẽ quay về cứu các ngươi!"
Nói xong liền quay đầu chạy ra ngoài, lần này ta được ăn cả ngã về không, thề là phải thuyết phục thái hậu, nếu nàng vẫn không chịu buông tha ta, ta sẽ quỳ trên mặt đất ôm đùi của nàng cầu xin nàng.
Còn chưa đi đến cửa địa lao, ta đã ngoan ngoãn trở về.
Một đám người trong lao đang làm thành một vòng đánh bài, thấy ta trở về, ngẩng đầu lộ ra biểu tình kinh ngạc, Tiểu Thúy hỏi "Nương nương, ngươi..."
Ta chỉ chỉ người đứng phía sau ta, nói với các nàng "Ta tính toán cỡ nào cũng không tính ra được các nàng sẽ đến đây"
"Ai?" Những người khác duỗi thẳng cổ muốn nhìn người đứng phía sau là ai.
Nhìn thấy dẫn đầu lão yêu bà, một người hô lên "Lý Thanh!"
"Bẩm nương nương, là lão thân không sai" Lý Thanh hơi hơi khom người, giống như nàng không phải đang trong địa lao, mà là ở trong cung điện hoa lệ.
"Ngươi còn chưa chết!" Một người khác nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nhờ phúc nương nương, lão thân còn thanh thản"
"Thật sự là ông trời không có mắt, người tốt không được đền đáp, ác nhân lại sống lâu trăm tuổi"
Lý Thanh nhìn cũng không nhìn lao đầu nằm trên mặt đất, ngược lại nhìn về phía ta, nói "Xem ra lão thân tới không phải lúc, gây trở ngại đến hoàng hậu vượt ngục phải không"
"Không, ta sao dám vượt ngục" Ta kiên quyết phủ nhận, nói "Ta nhớ thái hậu, muốn đi gặp nàng, nhìn mặt một chút rồi sẽ trở lại"
"Lão thân đến là vì việc này"
"Chuyện gì?"
"Hoàng hậu không cần vượt ngục mà cũng có thể rời khỏi nhà lao"
Ta vốn thật vui mừng, nhưng nhìn đến gương mặt Lý Thanh, một chút bóng dáng của vui mừng cũng biến mất không thấy.
"Ngươi muốn làm gì?"
Ta không thể không đề phòng, bởi vì chỉ có hai loại người có thể đi ra ngoài từ chỗ này, hiên ngang đi ra ngoài, và bị khiêng đi ra ngoài. Ta không muốn mình là loại thứ hai đâu.
"Hoàng hậu, ngươi đừng sợ, lão thân có mượn oai hùm cũng không dám làm gì ngươi. Là thái hoàng thái hậu triệu kiến ngươi, phái lão thân đến thỉnh nương nương qua đó"
"Thái hoàng thái hậu!"
Người chung quanh phản ứng vô cùng khoa trương khi nghe tên người này, vô cùng sợ hãi, giống như sắp gặp quỷ.
Lý Thanh nâng tay, nói "Hoàng hậu, mời"
Ta nghe thấy vài người khác đang nói "Nàng còn chưa chết?"
"Ta nhớ khi ta tiến cung nàng đã tám chín chục tuổi, bây giờ đạ qua ba mươi năm, nàng nên nằm trong quan tài mới đúng chứ?"
"Vốn nàng là người của tà môn, ta chưa thấy qua người nàng, chỉ nhớ rõ tay nàng, một bà già tám chín chục tuổi mà tay còn trắng mịn giống như một cô nương"
"Đúng đúng, còn có tiếng nói của nàng nữa, hoàn toàn không giống như của một bà lão"
"Nhưng mà..."
Lưng ta lạnh lẽo, giống như có ai thổi hơi lạnh sau gáy mình.
Thân thể mềm mại của ta run lên, nghi ngờ mình đi lần này sẽ không còn đường trở về.
Lý Thanh đợi ta "Nương nương, đừng để thái hoàng thái hậu đợi lâu"
"Được"
Con đường sáng sủa phía trước, nhưng trong trong mắt ta bây giờ cũng như đang đi vào địa ngục.
Ta nhìn thấy thái hậu, nàng gầy hơn trước kia, vốn đã đủ yếu đuối, bây giờ lại càng mảnh mai như liễu yếu.
Ta lén lút nhìn vào mắt nàng, nàng không nhìn ta, làm ta tức giận lên, hận không thể gọi nàng.
"Thái hậu... Thái hậu..." Ta nhỏ giọng kêu nàng.
Nàng không thèm nhìn ta.
"Tiểu câm điếc" Ta tức giận kêu một tiếng, nàng nhấc đầu quay lại, ánh mắt mê ly, khoảnh khắc ấy ta cũng bị mê hoặc.
Tiểu câm điếc là ký ức tốt đẹp nhất của ta, ta vĩnh viễn không quên nàng, còn người trước mặt ta lúc này là thái hậu.
Nàng cũng từ trong ký ức nhớ lại, thần sắc mê mang, càng né tránh ta.
Ta nhìn chằm chằm bụng của nàng, hận không thể biến ánh mắt thành tia X quang, nhìn thấu bụng nàng, nhìn xem bên trong có con của chúng ta hay không.
Lý Thanh ho nhẹ một tiếng, nói "Hoàng hậu, mời ngồi"
"Cám ơn" Ta là một người thật tốt nha, còn nói cám ơn nàng.
Thái hậu nhìn thấy trên cánh tay ta sặc sỡ vết máu, sau lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được, ta còn cố ý làm bộ như không cẩn thận đụng vào cánh tay, hô nhỏ kêu lên, nói "Đau quá, nhất định lại muốn chảy máu"
Đau lòng chứ! Thương tiếc ta đi, thương tiếc ta đi, coi như ta không phải đóa hoa xinh đẹp cũng nên thương tiếc ta a!
Ta vốn định kêu đau thêm vài tiếng, kết quả bị người khác cắt đứt, Lý Thanh nói cho ta biết thái hoàng thái hậu sắp đến. Ta bày trận địa sẵn sàng đón địch, chờ đợi lão bà cương thi đầu tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn xuất hiện.
Trong lúc nàng thật sự đi ra, càm của ta rớt xuống.
Đây không phải như ta nghĩ, đây quả thực là chuyện không thể nào, lão bà tám mươi tuổi tại sao có thể là bộ dạng này!
Trên mặt của nàng vì sao không có nếp nhăn, đôi mắt của nàng vì sao to như vậy, bộ ngực của nàng vì cái gì màu mỡ như vậy, còn có còn có...
Nét mặt của ta hẳn là giống nhau những người trong địa lao - kỳ lạ.
Nàng tuyệt đối là một mỹ nữ, vô luận nhìn bất cứ điểm nào cũng không thấy khuyết điểm của nàng, con ngươi ngập nước long lanh, sóng mũi cao, môi hồng nhuận, da thịt trắng như tuyết, ngực lớn ưỡn cao, thắt lưng nhỏ nhắn. Trên người nàng toát ra khí chất tôn quý, đối với nàng không dám nổi lên tà niệm. Chỉ có thể ngưỡng mộ nàng, chỉ có thể quỳ trên mặt đất hôn đầu ngón chân nàng.
Ta nhìn đến ngây người, thái hậu giận trừng ta một cái.
Ta vội vàng cúi đầu, ngón tay giấu giấu ra sau, không phải lỗi của ta nha.
Trong đầu ta lóe lên một tia sét, tiếng thét chói tai vang lên "Trời ạ, lại là nàng!!"
Chuyện này thật khó tin, người không thể tin, ma quỷ lại càng không.
Quỷ hồn trong quyển sách nói "Xin ngươi tôn trọng ta, chút nữa thì ta chính là thần tiên, không phải là ma quỷ như ngươi, hơn nữa lúc trước ta nghỉ ngơi để lấy lại sức, không phát hiện dị thường của ngươi, thực xin lỗi"
"Ngươi biết nàng?"
"Ta... Ta cảm thấy mình biết nàng, nhưng mà ta sợ ta nhìn lầm, bởi vì trước kia nàng không phải như vậy" Nàng bắt đầu do dự không chừng.
"Ngươi nói nàng rốt cuộc là ai?"
"Tiểu sư muội của ta, chính là tiểu sư muội trẻ tuổi của ta"
"..."
Trong đầu ta thật xúc động, hiện lên Quỷ Hồn trong quyển sách "Không ngờ, vịt con xấu xí cũng có ngày trở thanh thiên nga, cô nương xấu xí năm đó nhanh như vậy liền biến thành đại mỹ nhân mấy ngàn tuổi "
"Mấy ngàn tuổi?! Đây không phải là mỹ nhân, đó là yêu quái" Ta lẩm bẩm
"Ai nói, chúng ta tu tiên, chỉ cần không bị sét đánh chết thì đều có thể sống thật lâu. Nàng sống đến bây giờ ta không cảm thấy gì lạ, ta chỉ là... Tại sao nàng lại đẹp như vậy!"
"Ngươi là hoàng hậu do thái hậu chỉ định?" Nàng đi tới trước mặt ta.
"Đúng"
"Ánh mắt của nàng thật sự chẳng ra gì. Ngươi có biết vì sao trong nhiều người như vậy mà nàng lại chọn ngươi không? Là bởi vì nếu tuyển người đẹp hơn nàng, thì mỗi ngày nàng sẽ tự ti" Nàng cười nói với ta, nếu không phải ta hiểu được sự châm chọc trong lời nói của nàng, nhìn bộ dạng nàng lúc này ta sẽ nghĩ nàng đang ca ngợi ta.
Hồn Quỷ trong đầu ta lại bắt đầu la hét "Tại sao nàng lại không đáng yêu! Trước kia nàng rõ ràng thực nhát gan dễ khi dễ mà"
"Chẳng lẽ ngươi từ nhỏ liền khi dễ nàng?"
Thái hoàng thái hậu nheo mắt, nói "Ngươi nói ai khi dễ ai?"
Nàng làm sao có thể thấy suy nghĩ của ta!
"Không, ta đang nói, ngươi vì sao phải khi dễ ta?" Ta cười đến miệng đều phải căng cứng.
"Ngu ngốc" Nàng hừ lạnh một tiếng.
Quỷ Hồn tốn hơi thừa lời "Càng ngày càng không đáng yêu, ta hối hận lúc trước tại sao không có động thủ bóp chết nàng"
"Được rồi, bóp chết nàng!" Ta giống như đang hận nàng.
Nàng đi về phía thái hậu, ta thấy thái hậu đang nhẫn nại.
Nàng giơ tay lên, bắt lấy cổ tay thái hậu, ấp úng không lên tiếng nắm cổ nửa ngày, mặt không chút thay đổi nói với Lý Thanh "Lý Thanh, nàng không mang thai"
"Nương... Nương... Lão thân sẽ không tính sai... Nàng nói nàng muốn ăn mứt quả"
"Mứt quả?" Nàng quay đầu, nói với Lý Thanh: "Là cái loại đồ ăn vặt chua chua ngọt ngọt?"
"Vâng. Hơn nữa thân xử nữ của thái hậu đã bị người phá, theo lý thuyết thì kết cục sẽ là việc nàng mang thai. Lão thân làm sao có thể tính sai được" Lý Thanh dọa ra một thân mồ hôi.
Thái hoàng thái hậu thu về tức giận, cân nhắc một lát, nói "Ngươi có điều tra ra người nọ là ai không?"
"Thái hậu nàng không chịu nói, lão thân thẩm vấn hoàng hậu, hoàng hậu lại nói người nọ chính là nàng"
Ánh mắt Thái hậu và thái hoàng thái hậu cùng Lý Thanh đều đặt ở trên người của ta.
Ta sửng sốt, nói "Đích thật là như vậy không sai"
Thái hoàng thái hậu đột nhiên cười rộ lên, nụ cười kia thật giống như một con mèo nhìn thấy chuột, nói với ta "Thật sự là ngạc nhiên"
Ta lắc đầu "Ta không cho rằng chuyện này có cái gì ly kỳ. Ngươi nói thái hậu nàng không mang thai có thật không?"
"Đúng vậy. Ta không nhận thấy được hỉ mạch" Nàng nói.
"Ta..." Ta nhìn thái hậu, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng.
Hài tử không có, có phải ngươi sẽ không lưu tình đem ta giết chết?
Thái hoàng thái hậu ý bảo Lý Thanh đi lấy đồ vật gì đó, Lý Thanh cầm một cây chủy thủ đi tới.
Cây dao kia, hàn khí bức người.
"Không phải ngươi nói ngươi pháp lực vô biên sao, không phải nói chỉ cần ta đi theo ngươi ngươi có thể để cho ta thiên thu thống nhất giang hồ sao, hiện tại ta không muốn chết, tai sao ngươi không nghĩ cách giúp ta!"
Nàng cũng đi theo ta hét lên "Ngươi nghĩ ta không nghĩ cách sao, ngươi nghĩ rằng ta muốn cho ngươi chết sao, ngươi chết thì ta cũng không sống tiếp được, tất cả chuyện này đều phải nói ngươi kỳ lạ. Đáng lẽ lúc này ngươi hẳn là đả thông huyệt đạo, đang có chân khí mới đúng, nhưng mà ta thấy trong cơ thể ngươi rỗng tuếch, giống như bị hút khô hết khí lực"
"Ta không muốn chết" Ta nói ra.
Thái hoàng thái hậu ngây ra một lúc, mỉm cười nói "Chết không có gì đáng sợ, chẳng qua là chuyện nháy mắt thôi"
"Ngươi không chết làm sao ngươi biết chết không đáng sợ" Ta dùng sức trừng nàng.
Nàng nói "Làm sao ngươi biết ta chưa từng chết qua?"
"Ta..."
Lý Thanh đang cầm chủy thủ đứng trước mặt thái hậu, thái hậu giống như người mất hồn, ngơ ngác nhìn cây chủy thủ kia.
"Cầm lấy nó, đâm vào lồng ngực của nàng" Thái hoàng thái hậu mỉm cười, lời nói ra làm cho người ta lông tóc dựng đứng.
"Mẹ của ta ơi, người này tuyệt đối không phải Tiểu sư muội yếu đuối của ta, tuyệt đối không phải, sau khi ta chết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao nàng lại biến thành như vậy!" Quỷ hồn trong đầu ta kêu lên, làm ta càng thêm tâm phiền ý loạn.
Ta hỏi nàng, ngươi có thể thật sự động thủ hay không.
Nàng nhắm chặt hai mắt, thống khổ không nhìn ta.
Cũng tốt, có thể nhận được luyến tiếc của nàng, ta cũng vui vẻ, ít nhất nàng vẫn sẽ nhớ kỹ tình cảm của chúng ta.
"Thái hậu, năm đó ta dẫn ngươi tiến cung ngươi đã đồng ý hứa với ta, cuộc đời này để ta làm chủ ngươi, ngươi cần thời khắc nhớ rõ ngươi là người của hoàng gia, không thể quên bổn phận của mình. Cố tình ngươi lại lưu luyến hoan ái nhất thời này, hủy đi trong sạch của mình, ngươi nói ngươi có nên chết hay không? Ta luyến tiếc ngươi chết, chỉ cần ngươi giết người nọ, lỗi của ngươi ta không trách, ngươi cũng là ngươi, mà nàng chỉ là một sai lầm trong cuộc đời ngươi"
Nàng chậm rãi giơ tay lên.
Nàng cầm cây chủy thủ kia.
Tim của ta vọt tới yết hầu, nói "Ngươi... Thật sự muốn giết ta..."
Nàng đi về phía ta, từng bước, từng bước, thời gian như chậm lại, rõ ràng là trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, nhưng trong mắt ta như một tuồng kịch rất dài.
Đến trước mặt ta, nàng nâng lên chủy thủ, nói "Ngươi sẽ quên ta sao?"
"Không biết" Ta dùng một câu sáo rỗng nhất nói ra, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi.
Trên mặt nàng lộ ra mỉm cười rất nhỏ, giơ tay lên, tự đâm chủy thủ vào mình.
Mắt thấy con dao găm kia lao vào lồng ngực của nàng, người trước mắt ta bắt đầu loạng choạng, hốt hoảng, sau đó chậm rãi ngã trên mặt đất.
Một người bắt lấy cổ tay của ta, tuôn ra một câu "Người mang thai là ngươi!"
Ông trời ơi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.