Chương trước
Chương sau
Sở dĩ chúng ta bị chú ý như vậy và làm mọi người sôi nổi vây xem là vì diện mạo của bọn ta. Ta tự nhận mình giả nam trang không tính tuyệt thế mỹ nam nhưng cũng có thể được xem như một tiểu sinh tuấn tú. Nhưng vấn đề quan trọng nhất là bởi vì có tiểu câm điếc bên cạnh, gương mặt trong sáng tinh tế của nàng như một viên ngọc, giữa lông mày điểm một dấu chu sa nhỏ, giống như Quan Âm Bồ Tát bên cạnh kim đồng, thánh khiết nghiêm túc làm cho lòng người sinh kính sợ. Nàng còn có một cặp mắt lưu ly luôn tò mò nhìn xung quanh, cộng thêm chút ngây thơ của tiểu hài tử. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng hồng vểnh cao, dáng người yếu đuối, tư thế đi đường hiện ra nàng được giáo dưỡng tốt đẹp, là thiếu niên mười phần quý khí.
Ta mang theo nàng đi vào đám người, giống như ôm một đống vàng đi trên đường lớn, chỉ thiếu không mang một tấm vải bố che giấu mà thôi. Nữ tử, thiếu phụ, bà lão nhìn thiếu niên tuấn mỹ sinh ra đói khát làm ta thiếu điều muốn giật nảy mình, thế nhưng lại có một đám không biết liêm sỉ nhìn nàng chằm chằm. Nhìn thì thôi đi, trong mắt còn toát ra ánh sáng, đây không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là bọn họ lại có thể chảy nước miếng.
"Đẹp quá, thật muốn...muốn đem hắn ôm ấp trong lòng bàn tay" Bên trái một vị cô nương chừng mười tám đang chờ gả chồng hai tay ôm mặt, mắt chớp nháy.
"Hai người tuấn mỹ như vậy đứng chung một chỗ a, vừa nhìn thì biết chưa bị vấy bẫn, thiếu niên thanh thuần như thế, quả thực là ngàn năm khó gặp" Xem bộ dáng nàng chắc là thặng nữ[1] ba mươi còn chưa lập gia đình, ra vẻ suy luận.
[1] Thặng nữ: Gái ế.
Một bà lão chống quải trượng đi đường thì lung la lung lay mở miệng nói chuyện, nhưng mà ta đã sắp chịu đựng không nổi, lôi kéo tay nàng, vội vàng dẫn nàng từ trong một đám lang sói dẫn đi ra ngoài. Bị ánh mắt các nàng hung hăng soi mói, sau lưng ta đã bị mồ hôi ướt đẫm, phát hiện nàng lại hoàn toàn không biết mình là tiêu điểm đã bị mọi người chú ý. Nàng còn chuyển động con ngươi đen láy, ánh mắt nhìn xung quang đám người đang đói khát.
Nàng như chú dê con mới ra giang hồ nên không biết giang hồ hiểm ác, ta đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm nên tất nhiên phải biết mà nhắc nhở nàng.
Ta dẫn nàng đến một con hẻm nhỏ thưa người, thấy bốn bề vắng lặng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ta nói với nàng "Để ngươi khỏi ngẩng đầu nhìn người ta"
Nàng khó hiểu vì sao ta lại nói như vậy.
"Bởi vì bộ dạng của ngươi a... Bộ dạng thật đặc biệt" Ta tìm một từ so sánh mơ hồ để hình dung. Quá kỳ diệu, chuyện này có thể làm ta giật mình, không ngờ một nữ nhân rất gầy khi giả dạng nam nhân lại tuyệt đối có thể làm cho người ta thần hồn điên đảo đến thế. Loại tình huống này chỉ có thể nói là ông trời không công bằng, để nàng đầu thai sai rồi.
Ta không nghĩ lời nói của mình lại làm nàng hiểu lầm, ánh mắt nàng liền ảm đạm xuống.
Ta nói "Việc khẩn cấp trước mắt là tìm một chỗ nghỉ chân, ta đi đâu thì ngươi đi theo đó, nếu bị lạc thì ngươi phải tìm ngã tư đường, sau đó nói cho những người ở đó biết ngươi là người từ hoàng cung ra ngoài, bọn họ sẽ đem ngươi đưa vào trong đó"
Lúc này ta giống hệt như mẫu thân của nàng, dẫn theo nàng lúc nào cũng phải cẩn thận. Bản thân vốn định lưu lạc chân trời góc biển nhưng bây giờ lại trở nên vướng bận tay chân.
Nàng thực nghe lời của ta, lúc đi theo ta không những luôn nắm lấy ống tay áo của ta mà còn cúi đầu thấp đến ngực không để người khác thấy mặt mình.
Bây giờ nàng trở nên thật dịu ngoan làm ta không thể liên tưởng tới lúc nàng hô phong hoán vũ trong triều.
Tóm lại nàng là người hai mặt, nhân cách phân liệt.
Ta lớn lên ở Hoàng Thành, bởi vì một số nguyên nhân mà từ nhỏ đã chạy suốt ngoài đường, ta không chút nào hổ thẹn nói mình là kẻ lưu lạc. Trong hoàng thành mỗi một tấc đất, mỗi một chổ thổ địa ở ta đều đi qua, mỗi một quán ăn, quán rượu ta đều đi vào, tự nhiên đều rất quen thuộc.
Chỗ đặt chân ta tìm là một gian khách điếm [2], ta tìm vị trí thuận lợi, phía sau có sông nhỏ nước chảy róc rách, phía trước là đường cái thông suốt bốn phía, bên trái có chợ, bên phải lại là một khu phố buôn bán. Buổi tối ở đây có nhiều người tới lui vô cùng náo nhiệt, dưới sông nhỏ lại có thuyền đi qua, trên bờ là tiếng hoan hô cười đùa không ngừng.
[2] Khách điếm: quán trọ, nhà nghỉ.
Chủ khách điếm là một bà chủ, bà ta nhớ rõ bộ dạng khách quen, ta vừa đi vào thì liền nhanh chóng tiếp đón.
"Bà chủ, trước tiên cho ta một gian phòng hai người, phòng phải ở ven sông, tốt nhất có ban công, giường ngủ mềm mại nhất, và phải có một thùng gỗ tắm thật lớn" Ta vừa vào cửa liền khoe khoang, trước kia ta là kẻ nghèo nàn thiếu tiền, tới chỗ này cũng chỉ chọn phòng giá rẻ nhất. Bây giờ cất một số tiền lớn bên hông, tài lực cũng đầy đủ.
Bà chủ phun xác hạt dưa trong miệng ra, mở ra bàn tay ngọc thon thon, nói "Tiền đâu?"
"Tiền đương nhiên không thiếu" Ta móc trong túi áo ra, mặc sức lấy tiền ra cho nàng ta thấy.
Sau khi nàng cầm tiền thì nhìn ta một chút, sau đó tiếp tục nhìn kỹ người đứng phía sau ta, ánh mắt nhìn cả hai chúng ta đầy hứng thú.
"Các ngươi là bỏ nhà ra đi hay là chạy trốn, hoặc là bỏ trốn?" Nàng xòe ngân phiếu thành hình cánh quạt.
Ta có lựa chọn khác sao?
"Không phải, không phải, cũng không phải như vậy" Sắc mặt ta nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn mà nói, hiện tại có tiền mới là đại gia.
"Không cần chọn giường đôi, lấy giường mân côi[3] tình yêu đi, thảm trải giường đều đổi thành màu đỏ, rắc thêm hoa hồng trên giường cho ngươi, đây là tâm ý nho nhỏ của tiểu điếm" Bà chủ khách điếm cười khanh khách, đong đưa thân thể, giống như là cười run rẩy hết cả lên.
[3] Mân côi: hoa hồng
"Không cần ngươi tốt bụng như vậy, cho ta một gian phòng hai người đơn giản nhất bình thường nhất được rồi"
"Không được, đây là nguyên tắc của ta. Chẳng lẽ có người bỏ trốn tới chỗ của ta, ta lại không ủng hộ một chút sao. Tiểu nhị, còn không mau đi làm việc. Hai vị, trước tiên đi xem phòng ta tỉ mỉ chuẩn bị cho các ngươi đi"
Lên lầu, mở ra phòng đầu tiên của tầng thứ nhất, phả vào mặt là một cỗ mùi hoa.
Một chiếc giường vô cùng lớn chiếm một nửa vị trí căn phòng, chiếc giường này không phải hình chữ nhật như bình thường mà lại là hình trái tim.
Bà chủ tươi cười thật chướng mắt, nói "Chúc các ngươi vui vẻ"
Ta chẳng muốn giải thích làm gì, tự tay đem nàng đẩy tới bên ngoài, đóng chặt cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.
Bà chủ còn đứng cách cửa nói "Nhớ dịu dàng với tiểu tình nhân của ngươi"
"Còn tiếp tục ồn ào nữa ta sẽ đi ngay lập tức" Ta hết kiên nhẫn mở cửa ra quát.
Nàng che miệng lại khẽ nói "Hiểu rồi, các ngươi vội. Không ai quấy rầy các ngươi nữa đâu"
"Mùa xuân ở nơi nào a mùa xuân ở nơi nào ~" Bà chủ cầm khăn tay vung lên, vừa nhảy nhót đi khỏi vừa hát.
Ta đóng cửa lại, vừa quay đầu nhìn thì thấy nàng đã đem áo ngoài cởi ra, để lộ bả vai.
Ta hít mạnh một hơi, bị một màn trước mắt này làm sợ tới mức hai mắt thiếu chút nữa nhảy ra.
Ta xoay người, nói "Ngươi cỡi quần áo làm gì! Ngươi đừng tưởng rằng người ta nói cái gì chính là đó. Bây giờ tuy thói đời rất loạn rất hoang đường, nhưng mà ta vẫn là một người bình thường, ta không có lòng dạ làm chuyện kia..."
Tiếng y phục tất tất tác tác - thanh âm truyền đến, dừng trong chốc lát. Ta vãnh tai nghe, bước chân của nàng đi về phía góc phòng, rồi sau đó là tiếng nước chảy, nàng đang đi vào buồng tắm.
Ta dùng khóe mắt quét căn phòng vài lần, thấy nàng đã không còn vị trí ban đầu thì mới yên tâm xoay qua chỗ khác.
Có một chiếc bình phong thật lớn trong góc phòng, xuyên thấu qua tấm vải dệt Tô Châu mờ ảo đó có thể thấy người bên trong đang làm gì.
Nàng ngồi vào trong thùng gỗ thật lớn, đầu lộ trên mặt nước, giờ khắc này nàng đang xõa tóc ra.
Chân ta như bị đóng đinh trên mặt đất, chặt đến không nâng dậy không nổi.
Cảm giác quen thuộc lại đến, nhất thời kích động, ta đã quá quen thuộc loại cảm giác này, lý trí bị vỡ tung, đầu óc bị nhiệt huyết chiếm cứ.
Tiếng nước từ bên trong truyền ra, tiếng nước chảy giống như hàng ngàn viên trân châu rơi trên mặt bàn. Ngoài ra bên trong còn truyền đến mùi hoa huyền ảo thơm ngát, nếu để ta liên tưởng đến một từ thì từ đó phải là từ "hoạt sắc sinh hương".
Tay của ta muốn...ôm nàng, miệng muốn... hôn nàng, ngoài ra còn muốn làm những chuyện tiếp theo!
Ta thề là trước đó ta tuyệt đối là một thiếu nữ thuần khiết ngây thơ, à, không phải, là thiếu phụ đàng hoàng. Nhưng mà từ khi đọc quyển sách cấm kia thì đầu óc liền bắt đầu mơ tưởng hảo huyền, nhất là đối với một nữ nhân vừa không xinh đẹp lại vừa không đầy đặn này...
Như vậy ta nên làm thế nào cho phải!
Ta cảm giác được chân khí tồn tại, đang trong huyết mạch phun trào ra, linh hoạt mà len lỏi giống như một con rắn.
Ta khăng khăng cắn chặt khớp hàm, một, hai, ba...
"Phốc..." Cảm giác ngai ngái vọt tới cổ họng, ta há mồm phun ra một ngụm máu, trước mắt xuất hiện tia chớp giống như bạch quang, rồi sau đó ta liền ngất đi.
Ta đi vào trong thế giới tuyết trắng, thế giới này giống như một căn phòng rất lớn được phủ màu trắng. Phía trên không có đỉnh, phía dưới không có đáy, ta đi trên hư không, nhìn về phía xa cũng không thấy điểm đến.
Ta thật cẩn thận đi về phía trước vài bước, phát hiện cảm giác bước trên không trung cùng cảm giác bước trên mặt đất không có khác nhau.
Ta nhìn bốn phía kêu một tiếng "Có ai không, ai có thể nói cho ta biết vì sao ta lại ở trong này? Có phải ta đã chết không?"
"Ngươi không sao cả" Giọng nói quen thuộc từ bên tai truyền đến, thanh âm kia mang theo ý cười, giống như là từ trong miệng tiểu hài tử nghịch ngợm nói ra.
"Lại là ngươi!" Ta biết đây đều là do quyển sách kia giở trò quỷ.
Nhưng mà ta rõ ràng không có mang theo sách, tại sao nàng lại xuất hiện ở trong đầu ta.
"Này này, cô nương, ta không phải ở trong đầu ngươi, ta ở bên cạnh ngươi" Bả vai ta bị người khác vỗ vài cái, tim của ta như muốn nhảy ra ngoài, quay đầu nhìn khuôn mặt không hề xa lạ kia.
Khuôn mặt tròn, đỏ rực giống như một quả táo lớn, ánh mắt bẩm sinh cong cong xem ra giống như đang luôn mỉm cười, khóe miệng gợi lên, cũng chính là khuôn mặt luôn tươi cười.
Trên mặt nàng còn đeo một cái kính mà thời đại của ta chưa từng xuất hiện, điều này rõ ràng là tố cáo thân phận bí ẩn giống như âm hồn của nàng.
"Ta không phải âm hồn, thiếu chút nữa thì ta đã biến thành thần tiên, nhưng mà đáng tiếc là lúc ấy đã xảy ra một sai sót, ta đã nói cho ngươi rồi đúng không?" Nàng cười híp mắt nói.
Trước kia chỉ nghe thấy tiếng vọng của nàng bên tai, chưa từng nhìn kỹ qua mặt của nàng, hôm nay vừa nhìn, phát hiện người này thật đúng là một mỹ nữ. Xem thân hình của nàng, bộ ngực đầy đặn, quả thực là vưu vật.
"Chỗ này là chỗ nào, vì sao ta lại ở trong này, còn có... Tiểu câm điếc nữa, làm sao bây giờ?"
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.