Ta ngầm nhếch ngón tay cái khen nàng thông minh. Nếu Dương phi đã muốn đem đồ vật thay thế, vậy thì ta sẽ đem những thứ được cho là rác rưởi kia mang đi bán, bán một món cũng được mấy trăm, đổi thành bạc trắng cầm trong tay rồi nói sau. Cung nữ bên cạnh Dương phi nhìn nàng ấy nháy mắt một cái, Dương phi giả vờ như không thấy, nói với ta "Vậy tùy muội muội đi. Ta phải đi một vòng thăm các tỷ muội khác, không làm phiền muội nữa" Nàng nói xong liền đứng dậy rời đi. Ta nhìn nàng đi xa, nàng đi tuốt phía trước, cung nữ và một đám người đi theo phía sau, chờ họ đi khuất thật là lâu. Bọn người kia đi rồi thì nụ cười của ta cũng sụp đổ, tiểu Thúy nói với ta "Hoàng hậu, hôm nay người biểu hiện thật tốt" "Thật không?" Hôm nay ta bán rẻ tiếng cười của mình quá nhiều rồi, đối với tiểu Thúy ta cười không nổi nữa. Nàng nói "Dương phi xưng bá hậu cung, là chủ quản trong hậu cung, có một số chuyện thái hậu cũng mặc kệ, để cho nàng tự quyết định, lần này nàng tới gặp người chính là muốn mượn thêm sức của người, hoàng hậu không ở trước mặt chống lại nàng ta, mà còn phải chịu nhục như vậy, tiểu Thúy ta...tiểu Thúy ta thật bội phục nương nương" Nói xong tiểu Thúy liền khóc to. Ta sờ sờ đầu của nàng nói "Tiểu Thúy a, thật ra ta không có ý kia..." Tiểu Thúy nói "Hoàng hậu, người phải để ý Dương phi, bối cảnh của nàng ấy cũng không bình thường" "Như thế nào?" "Người có nghe nói qua tập đoàn Dương thị chưa?" "Có nghe qua" Tên tuổi vang dội như thế mà ai chẳng nghe qua, tập đoàn Dương thị có ai mà không biết, đó là xí nghiệp quốc hữu đầu tiên của triều đình, chiếm lĩnh độc quyền tất cả các cách kiếm tiền cao thấp của triểu đình, nghe đâu ông chủ là kẻ giàu có tiền bạc rủng rỉnh nhưng lại keo kiệt vắt chày ra nước. Một ví dụ điển hình là giá nguyên liệu năm trước tăng, giá cả của xí nghiệp Dương thị muốn tăng bao nhiêu liền tăng bấy nhiêu. Rồi đến năm giá cả nguyên liệu rớt giá nhưng cũng không thấy hắn hạ giá, cứ như vậy mà kiếm tiền. Vậy mà hắn còn nói là mình lỗ vốn mỗi ngày phải ăn rau phơi khô với cháo ngô, đúng là lòng dạ hiểm độc mà. Tiểu Thúy bổ sung nói "Hậu thuẫn của Dương phi chính là tập đoàn Dương thị, nàng chính là muội muội của Dương Quốc Trung, ông chủ của xí nghiệp Dương thị. Khi nàng mười tuổi, tiên hoàng vừa nhìn thấy mà cứ ngỡ như đã quen biết từ kiếp trước, sớm bồi dưỡng nàng, ban thưởng cho gia đình nàng, tặng Dương Quốc Trung ngàn vạn lượng vàng, cho hắn thân phận. Dương Quốc Trung có tiền có thế, thân phận của Dương phi cũng liền thay đổi, biến thành tiểu thư khuê cát dòng dõi danh môn. Tiên hoàng luôn muốn thú nàng làm hoàng hậu, tuy nhiên gia thế của Dương phi vẫn còn thua thái hậu một bậc, cho nên lúc ấy ngôi vị hoàng hậu liền thuộc về thái hậu" "Thái hậu có thân phận thế nào?" Tiểu Thúy lại bắt đầu nhìn xung quanh. Ta nghĩ, người trong hoàng cung này chắc ít nhiều cũng bị tâm thần, không có việc gì lại thích tự đi hù dọa mình, nói chuyện thì nói đi, cứ thích dòm ngó xung quanh. Hai tay tiểu Thúy khép lại bên tai ta nhỏ giọng "Gia thế của thái hậu không ai có thể nói ra được" "Tại sao lại không thể, ngươi có muốn nói hay không?" Ta tò mò. Tiểu Thúy nhịn không được, kết quả thật sự là nàng nhịn không được, nói với ta "Hoàng hậu nương nương, trong dân gian người có từng nghe qua, dòng họ "nữ nhân độc nhất" chưa?" "Ngươi nói là...Phụng gia?" Ta trừng lớn hai mắt. Tiểu Thúy vô cùng nghiêm túc gật gật đầu "Chính là Phụng gia" "Quá...quá... quá là hư cấu!" Trời ạ! Ta có thể thấy được chuyện hư cấu như vậy, nếu có người nói cho ta biết thái hậu là siêu nhân, ta sẽ không kinh ngạc, hoặc nói thái hậu là nữ nhân xấu nhất từ cổ chí kim của hoàng triều ta cũng sẽ không kinh ngạc. Nhưng vừa nghe đến nàng là người của Phụng gia, ta liền kinh ngạc đến nỗi hít một hơi, sau đó thở không nổi. Phụng gia chính là truyền thuyết nha, bọn họ không phải người trong giang hồ, nhưng được giang hồ đồn đại rằng người của Phụng gia chính là thuận theo Thiên mệnh mà sinh ra, biến mất cùng với thiên địa, ai cũng không biết bọn họ là người thế nào. Bọn họ là nam hay nữ, lớn lên thế nào, nhưng mà mỗi triều đại đều sẽ có một nữ nhân xuất hiện, có được nữ nhân của Phụng gia cũng như có được thiên hạ, một khi thiên tử có được nữ nhân này, thiên hạ sẽ được thái bình mãi mãi. Nếu hương dã thôn phụ [1]có được nữ nhân này thì có nghĩa là thiên hạ sắp thay đổi chủ nhân. [1] Hương dã thôn phụ: người ở thôn quê Trong quán trà nào mọi người cũng kể truyền thuyết này, nam nhân phóng đãng vừa nghe nếu có được nữ nhân này cũng như có được thiên hạ thì liền muốn ra tay. Ta cũng chỉ nghe nói chứ không tin thật, nhưng mà bây giờ truyền thuyết lại ở trước mắt ta. "Ngươi không gạt ta chứ?" Ta không có cách nào tin tưởng, nhất thời chỉ có thể để tiểu Thúy xác minh lại. Tiểu Thúy nói "Làm sao ta có thể lừa nương nương" "Khó trách thái hoàng thái hậu lại muốn có thái hậu, thì ra là vì mục đích này" Lý do này so với gả cho tiểu hài tử còn đáng sợ hơn, nguyên nhân là vì thiên mệnh sau lưng. Nhưng mà lúc thái hậu còn nhỏ như vậy đã phải làm hoàng hậu, không lẽ nàng không mệt sao? "Khi ấy lão hoàng đế đã sắp chết, thú một tiểu cô nương mới có mấy tuổi thì có ích lợi gì?" "Ta đoán nha, thái hoàng thái hậu muốn để dành cho tôn tử [2]" [2] Tôn tử: cháu nội. Ta cảm giác khóe mắt mình run rẫy, ta ôm mặt mình ngăn chặn nội tâm hoảng sợ, không lẽ ta có thể tiếp xúc với bí mật triều đình sớm như vậy? Tiểu Thúy nói "Chuyện vẫn chưa xong, trong cung ai cũng biết ý đồ của thái hoàng thái hậu, muốn tiên đế thú thái hậu là mang người tới đoạt lấy. Tiên hoàng chết đi, sẽ có hoàng đế mới, thái hậu sẽ được đưa lên giường tân hoàng đế..." Đáng thương cho một kẻ quê mùa lão luyện như ta, nghe không biết bao nhiêu bí mật, nhưng không có bí mật nào giống như bí mật này. Hai tay ta ôm mặt, trừng to mắt, tâm trạng hỗn độn~~~ Trái đất quá nguy hiểm, ta muốn lên Sao Hỏa. "Quá chấn động, ta cần thời gian nghỉ ngơi. Không thì đợi ta thay y phục rồi tới chỗ thái hậu" Ta nói. "Đi tới đó làm gì?" "Đi thăm bệnh, mẹ chồng ta bệnh, phận làm con dâu như ta không tới thăm sao được!" Ta nói. Đến thỉnh an thái hậu, không thể thiếu lễ nghi được, phải chuẩn bị thỏa đáng. Ta thuận miệng nói muốn thay y phục đàng hoàng một chút, nào ngờ tiểu Thủy mang ra bộ đồ nặng gần chục kí lô, sắc mặt ta lập tức trắng bệch, muốn ta chết sao, triều đình thật là dư tiền, đem đá cẩm thạch cũng treo lên y phục, y phục hay là trang sức di động vậy. Ta hối hận vô cùng, ta muốn bỏ cuộc, nhưng nhìn biểu tình của tiểu Thúy nàng thật kỳ vọng ta mặc bộ y phục này, vừa nặng vừa xa hoa lộng lẫy. Một lớp, hai lớp, ba lớp, bả vai ta sụp xuống dưới... "Đủ chưa?" "Hoàng hậu nương nương đừng vội, còn có ba lớp nữa thôi" Tiểu cung nữ giúp ta thay y phục thật thông minh nói. Tiếng nói cũng thật trong trẻo. Đến khi ta mặc y phục xong, đi từng bước một, chợt nghe cả người vang lên tiếng rầm rập. Tiểu Thúy vừa lòng nhìn ta nói "Hoàng hậu như vậy mới ra dáng hoàng hậu" "Làm thế nào ta cũng mặc không ra được phong thái như của Dương phi, nàng nhờ vào thể trọng, còn ta thì nhờ y phục" Ta gian nan bước đi. Dựa theo quy củ, phải có người đi trước ta tới đó bẩm báo. Tiểu Thúy nói cho ta biết thái hậu không thích nhất là bị người khác quấy rầy, hễ là đến bẩm báo có người thăm bệnh cũng bị ngăn lại, hoàng thượng cũng bị chặn ngoài cửa. Khó trách ai cũng nói thái hậu làm việc kỳ quái, chỗ của nàng cũng thực âm trầm, không có cung nữ qua lại, người hầu thưa thớt, rộng thì có rộng thật, nhưng cũng vô cùng vắng vẻ. Ta không làm theo quy cũ mà trực tiếp đi thẳng vào cửa. Ta đi tới cửa liền bị tên giữ cửa ngăn lại đuổi ra ngoài, tiểu Thúy nói "Nương nương, người phải ngẩng cao đầu, trong cung này người là hoàng hậu, ngoại trừ hoàng thượng ra thì người là lớn nhất" "Không được vào trong" Tên giữ cửa nhìn bọn ta nói. "Làm càn, ngươi không nhìn xem người đứng trước mặt ngươi là ai sao?" Tiểu Thúy đi tới trước mặt hắn, vóc người nhỏ nhắn nhưng giọng nói của nàng còn to hơn hắn. Ta cố đứng thẳng lưng, cố gắng đi vào trong. Ta đi vào hướng tẩm cung của thái hậu, dọc theo đường đi gặp không ít kẻ ngăn cản. Cửa mở ra. Xem chừng là người của thái hậu cũng đã biết tin tức ta đến, những cung nữ thân cận bên cạnh thái hậu đứng sẵn chờ ta, thấy ta đến liền hơi khom người nói "Thân thể thái hậu có chút không khỏe, không muốn gặp người ngoài, thỉnh hoàng hậu nương nương rời cung" Ta không nhìn nàng một cái nào, liền đi thẳng vào trong. Nàng lùi lại từng bước, giống như tia chớp xoẹt ngang trước mặt ta. Ta đứng một bên lớn tiếng nói "Thái hậu, con dâu đến thăm người. Ta biết thân thể người không tốt, mong người đi đến chỗ quốc sư cầu bình an, quốc sư nói muốn có vật giao cho thái hậu, hơn nữa phải chính tay người nhận mới có hiệu lực, giờ lành tháng tốt rất quan trọng, nếu qua rồi sẽ không tốt" Mặt Hương di không chút thay đổi "Hoàng hậu nương nương, mời người về cho, thái hậu không muốn gặp người. Tâm ý của người thái hậu sẽ nhận" Ta ngạc nhiên nói "Thái hậu còn không có chính miệng nói mà ngươi dám tự ý mở miệng, ngươi là thái hậu sao?" Từ trong màn che đi ra một người, người đó nói nhỏ bên tai Hương di. Biểu cảm của Hương di càng chăm chú hơn, ta thấy rõ ràng người kia chính là người ta thấy ờ hòn non bộ mấy hôm trước. Chính là Thủy Kính. Nàng nói "Thái hậu cho mời hoàng hậu nương nương tiến vào trong phòng, nhưng mà nô tỳ muốn nhắc nhở nương nương một tiếng, chớ có huyên náo trước mặt thái hậu, quấy nhiễu phụng thể, tội này sẽ không ai gánh nổi" "Đương nhiên ta biết rõ" Ta cười nhìn nàng khẳng định. Ta đến bên cạnh màn che, định dùng tay vén màn lên, nhưng giọng nói suy yếu của người bên trong lại nói vọng ra "Hoàng hậu, ngươi đứng ở ngoài là được rồi, khụ khụ khụ..." Nàng nói xong thì tiếng ho khan cũng vọng ra theo. Ta có thể tưởng tượng ra bộ dạng vì ho mà thân thể không ngừng run rẩy của nàng. Ta nhíu mày, cảm giác không đành lòng lan tràn khắp nội tâm. Cung nữ mang ghế tới, ta ngồi ngay ngắn ở bên ngoài, cố gắng kề sát màn che để nghe động tĩnh bên trong. Thái hậu nhịn ho khan, vẫn như trước không ngừng nặng nhọc hít thở. "Ngươi có đỡ hơn chút nào không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]