"Đã đến nơi thưa giám đốc."
Một nữ nhân xinh đẹp đưa tay chỉnh lại kính chiếu hậu, động tác vô cùng dịu dàng đoan trang, thật nhanh lướt nhìn thân ảnh người đang ngồi phía sau rồi dời đi tầm mắt, trong lòng là thương tâm không dứt, đã dụng hết chân tình suốt thời gian qua, cuối cùng cũng vẫn không thể làm tan chảy người này.
"Thật làm phiền cô, Khương Mỹ, chỉ vì tài xế của tôi bị ốm phải nghỉ phép vài hôm.", Trương Nhã Thư mở nhẹ khóe môi, tinh xảo nhận ra tia ái tình trong ánh mắt của Khương Mỹ, dù là đã từ chối hàng trăm lần, Khương Mỹ cho đến cùng vẫn dành ra một thứ tình cảm đặc biệt cho vị tổng giám đốc này. Trương Nhã Thư đã nhiều lần muốn đổi thư ký để tránh dây dưa thêm nữa, nhưng trên thực tế Khương Mỹ đảm đương công việc rất chu toàn và hiệu quả, không ít lần giúp Nhã Thư giải quyết nhiều vấn đề phức tạp ở công ty, nếu chỉ vì công tư không thể phân minh mà đuổi việc người khác, chẳng khác nào tự mình khẳng định bản thân không phải là một giám đốc tốt.
"Việc nhỏ thôi mà giám đốc. Dù sao giúp đỡ giám đốc cũng là bổn phận của em.", Khương Mỹ cười cười đáp lời, tận lực tiết chế cảm tình phát ra từ cử chỉ và ánh mắt, Khương Mỹ biết tổng giám đốc là người có đôi mắt tinh tường sắc bén, thế nên thật không muốn người kia nhận ra bản thân mình còn mang một nỗi tơ vò không dứt trong lòng, không muốn đến cùng vẫn làm cho người kia khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-la-nu-lao-su/1125957/chuong-46.html