"Chào tổng giám đốc Quý, chúng ta có duyên thật đấy."
Quý Hạo Hiên vừa rời khỏi, không khí trong phòng vẫn xáo động, Phương Thu Ý ung dung quay sang Quý Đông Nhiên chào hỏi. Quý Đông Nhiên lịch sự gật đầu với hắn:
"Ừm, chào anh, đúng là có duyên thật. Không ngờ anh lại là cháu của ngài Phương."
"Ông Phương? Phương Đằng?"
Lâm Kỳ vừa nghe Quý Đông Nhiên nói cũng tò mò nhìn sang, đôi mắt lập tức mở to hồ hởi nói:
"A, tôi nhớ ra rồi, cậu là thằng nhóc hở chút là khóc lóc méc mẹ ngày xưa."
"Chú lịch sự đi." - Quý Đông Nhiên hắng giọng nhắc nhở - "Đều đã hơn ba mươi cả rồi sao vẫn cứ trẻ con như vậy."
Lâm Kỳ bĩu môi "xùy" một tiếng, Phương Thu Ý cười cười xua tay tỏ ý không sao:
"Không sao đâu, tôi cứ tưởng không ai còn nhớ tôi rồi chứ."
"Vậy cậu đúng là cậu Phương nhỏ rồi, lâu rồi không gặp, nghe nói cậu đi du học? Nhưng mà hình như bây giờ anh cậu đang điều hành tập đoàn nhà họ Phương mà đúng không?" - Lâm Kỳ thắc mắc hỏi.
"Đúng vậy, tập đoàn giao lại cho anh tôi, tôi bây giờ chỉ chuyên tâm làm một bác sĩ nhỏ nhoi ở bệnh viện thành phố thôi. Hôm nay do anh ấy không ở trong nước nên ủy thác tôi thay mặt anh đến tham dự."
Phương Thu Ý bày ra dáng vẻ khiêm tốn, lúc nói chuyện với Lâm Kỳ vẫn nhìn về phía Quý Đông Nhiên, đoạn hắn nuối tiếc nói:
"Phải rồi tôi cũng học ở đại học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-la-tong-giam-doc/3620250/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.