Phòng bệnh lạnh lẽo, âm thanh máy đo điện tim đều đặn vang lên giữa không gian trắng xóa làm con người ta chẳng mấy yên lòng. Quý Đông Nhiên cẩn thận trao giỏ hoa quả cho Vương Hạc, nhìn ông lão râu tóc bạc phơ đang nằm trên giường cất giọng nói: 
"Bác sĩ nói với con tình trạng của ông đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn cần phải ở lại đây để quan sát thêm." 
"Bác sĩ nói hay anh nói?" 
Quý Đình Huy nhìn chằm chằm trần nhà khàn khàn lên tiếng, chỉ mới qua mấy ngày mà trong ông già đi hẳn, giống như đã trải qua mấy năm của đời người. 
"Anh định giam lỏng tôi ở đây đến khi nào? Đến hết đại hội cổ đông?" - Quý Đình Huy khẽ liếc nhìn đứa cháu đích tôn của mình - "Hay đến lúc chết?" 
Đối với lời nói tràn đầy thù địch của Quý Đình Huy, Quý Đông Nhiên vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp lại: 
"Dù sao thì ông hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, khi mọi chuyện xong xuôi con sẽ đích thân đón ông về." 
"Sao trước đây tôi không biết cháu mình lại đáng sợ như vậy?" 
Quý Đình Huy cười cười nói, cổ họng khô khốc lại khiến âm thanh yếu ớt chẳng chút sức lực. Quý Đông Nhiên mắt nhìn ông lão từng hiên ngang đứng trước mặt mình uy nghiêm đuổi hai kẻ kia ra khỏi nhà giờ phút này lại thốt lên những lời thất vọng, anh cũng không biết mình mang cảm xúc gì, sau đó liền mở miệng nói: 
"Vậy thì bây giờ ông biết rồi đấy." 
Quý Đình Huy lập tức mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-la-tong-giam-doc/3620239/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.