Căn phòng tựa như biến thành hầm băng lạnh giá, đôi mắt Quý Đông Nhiên chú mục vào cậu, lần đầu tiên Hạ An Vũ có cảm giác hoảng sợ khi không hiểu đôi mắt ấy đang nghĩ gì. Cổ họng cậu nghẹn ứ, bàn tay siết chặt lấy tay nắm cửa như thể đó là điểm tựa duy nhất còn sót lại.
"Anh..."
Hạ An Vũ lại cất tiếng, nhưng lần này cậu không biết phải bắt đầu từ đâu. Hỏi gì bây giờ? Hỏi rằng phải chăng anh lại đang dựng một vở kịch khác? Hỏi rằng có phải anh đang luyện tập cho sinh nhật tháng sau của cậu phải không? Muốn cho cậu một bất ngờ? Hạ An Vũ hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh, giây phút lần vừa định cong khóe môi nói tiếp thì Quý Đông Nhiên đã trầm giọng cướp lời:
"Em nghe được toàn bộ?"
Hạ An Vũ sửng sốt, mặt cậu nghệch ra như thể không hiểu những gì anh vừa nói, bên ngoài âm thanh ồn ào của đường phố là thứ duy nhất phá vỡ không khí im lặng nơi đây.
"An Vũ, con nghe mẹ nói..."
Mắt thấy tình hình không ổn, Ái Linh muốn lên tiếng xoa dịu một chút lại lập tức nhận được ánh mắt tủi thân phiếm hồng của Hạ An Vũ. Cậu khó khăn cất lời:
"Phải... Đây là trò đùa? Đúng không anh?"
Quý Đông Nhiên khẽ cúi đầu không nhìn cậu nữa, anh thở dài một tiếng đáp:
"Dù gì bây giờ để em biết cũng không sao... Tôi cũng không muốn giấu giếm nữa, mệt mỏi lắm."
Hạ An Vũ cảm thấy toàn thân mình chẳng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-la-tong-giam-doc/3620234/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.