"Giật cả mình? Chú là vong à mà vào cũng không có chút tiếng động nào?"
"Người sao rồi?" - Quý Đông Nhiên trầm giọng hỏi.
"Chưa chết, chú tự mình kiểm tra đi, tôi chỉ giúp chú được đến đây thôi."
Lâm Kỳ nhún vai đáp, hắn cũng muốn chuồn nhanh khỏi chỗ này, đợi lát nữa Quý Đông Nhiên nhìn thấy tình trạng của cục cưng nhà anh, hắn sợ tai bay vạ gió.
"Vậy nha tôi còn có việc đi trước đây."
Lâm Kỳ nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng, còn cẩn thẩn đóng cửa giúp, chỉ còn lại Quý Đông Nhiên trầm mặc hồi lâu. Anh chậm rãi di chuyển xe lăn đến giường ngủ, cảnh tượng hiện ra khiến đôi mắt vốn đã tràn ngập tức giận càng thêm tối đen.
Hạ An Vũ khó chịu lăn lộn trên giường, miệng ẩn nhẫn thở dốc, cơ thể giống như có ngàn vạn con kiến bò lên. Cậu không nghe rõ được bất kỳ âm thanh gì, chỉ cảm giác có người đang tiến đến gần giường. Phần nệm bên cạnh lún xuống, cánh tay bị trói chặt hằn vệt đỏ đau nhức được giải thoát, cậu hoảng loạn co chặt người lại, muốn tránh né những cái động chạm vô tình của đối phương, sợ hãi rằng chút lí trí ít ỏi còn sót lại sẽ sớm mất đi.
"Hức hức... tránh ra..."
"An Vũ... không sao đâu, là tôi."
Chất giọng ấm áp tựa như dòng suối mát vỗ về cậu ngày còn nhỏ, Hạ An Vũ ngước mắt lên, cậu mơ màng thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng đầu óc lại không đủ tỉnh táo để nhận ra đó là ai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-la-tong-giam-doc/3375848/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.