Hạ An Vũ cắm bó hoa vào chiếc bình cổ cao rồi chưng trong phòng mình, buổi tối gió thổi vào mang hương hoa ngào ngạt bay khắp nơi. Cậu vui vẻ ngắm nó một hồi, cảm giác như có ai đang gieo mầm trong trái tim mình vậy, rất ấm áp, rất hạnh phúc.
Cộc! Cộc! Cộc!
Chín giờ tối, Quý Đông Nhiên vừa định lên giường nghỉ ngơi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cứ tưởng là dì Lan, nhưng ngay lập tức giọng nói nhỏ nhẹ vang lên khiến anh có hơi ngạc nhiên:
"Đông Nhiên? Anh có đang bận gì không?"
"Không có, em vào đi."
Quý Đông Nhiên vừa dứt lời, cánh cửa "cạch" một tiếng mở ra, Hạ An Vũ mặc bộ đồ ngủ họa tiết đáng yêu rón rén nhìn vào trong, sau khi xác nhận anh quả thật không có làm gì mới đóng cửa lại đi vào.
"Có chuyện gì sao?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"À, lần trước về quê mẹ có cho em chai rượu thuốc, để em mat-xa cho anh nha."
Hạ An Vũ cười hì hì đưa chai rượu màu xanh đậm ra trước mặt, Quý Đông Nhiên thở dài nói:
"Em vừa mới hết bệnh mà, để đó đi lát tôi tự làm."
Hạ An Vũ lập tức thu lại nụ cười, nét mặt bướng bỉnh đáp:
"Không muốn, với lại em cũng khỏe rồi."
Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày một cái, thư ký nhỏ bây giờ biết cãi lời anh rồi. Cả hai im lặng gần một phút đồng hồ, Hạ An Vũ lại tiếp lời:
"Chỉ là bóp chân thôi mà, cho em làm đi." - Nói đoạn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-la-tong-giam-doc/3363068/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.