Chương trước
Chương sau
Hóa ra là lần đầu tiên xem một bộ phim như vậy.

Trì Tuyết Diễm lập tức hiểu rõ.

Nói không phải khoa trương, mức độ hoang đường ly kỳ của bộ phim vừa rồi có thể xếp vào top 3 phim tệ hại mà cậu từng xem qua, có thể nói là tệ hại đến mức khiến người ta tức giận, ít nhiều mang theo một chút chấn động tâm lý.

Vì vậy, sau khi xem xong rơi vào tâm trạng hoảng loạn ngắn ngủi, là rất bình thường.

Dù sao ngay cả đôi tình nhân coi phim kinh dị ở hàng ghế sau cũng nhịn không được, giữa chừng nhanh chân rời khỏi rạp không hề quay đầu lại.

Toàn bộ rạp chiếu phim chỉ còn lại hai người bọn họ ở ngay chính giữa.

Hạ Kiều vậy mà có thể bình tĩnh kiên trì đến cuối cùng, đã vượt qua dự đoán của cậu.

Mặc dù lúc này trở nên tâm trí lơ đễnh.

Trì Tuyết Diễm suy nghĩ vài giây, giọng điệu trêu chọc nói: "Hy vọng anh sẽ không vì vậy mà mất niềm tin vào phim kinh dị."

Đây là một sở thích lớn của cậu, thường xuyên xem ở nhà.

Xem chung với bạn bè, sẽ thú vị hơn một chút so với xem một mình.

Trì Tuyết Diễm rất tùy ý tăng thêm lực trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay đối phương, nhắc nhở anh hoàn hồn lại.

Chút nhiệt độ cơ thể kia dường như càng căng thẳng hơn.

Hạ Kiều nhẹ giọng trả lời: "Không đâu."

Bất quá vào lúc này, Trì Tuyết Diễm lại chú ý đến một chuyện khác.

Ngón tay của cậu chạm vào một cảm giác hơi mát lạnh, đến từ một bề mặt tròn trịa.

Hạ Kiều đeo nhẫn cưới.

Là chiếc nhẫn khắc hình bông tuyết bên trên.

Trì Tuyết Diễm có một chút ngạc nhiên.

Hôm nay là cuối tuần, cậu không đeo nhẫn.

Trên thực tế bình thường cũng không hay đeo, bởi vì liên quan đến công việc nha sĩ, lúc làm việc vẫn phải tháo ra, thường xuyên đeo vào rồi tháo ra, rất phiền phức.

Chỉ khi ở trước mặt cha mẹ, cậu sẽ cố ý nhớ đeo nhẫn cưới.

Hạ Kiều luôn cẩn thận tỉ mỉ hơn cậu.

Hơn nữa không bị ảnh hưởng bởi tính chất công việc.

Trì Tuyết Diễm nghĩ như vậy.

Người bạn tình cờ gặp nhau trong rạp chiếu phim cũng có bạn đi cùng, hơn nữa đang định vào rạp, cho nên cậu và người bạn chào hỏi đơn giản, rồi cùng Hạ Kiều đi ra ngoài.

Trên đường đi không nói chuyện với nhau, Trì Tuyết Diễm hồi tưởng lại những tình tiết bộ phim ly kỳ cổ quái vừa rồi, ngón tay vô thức chạm vào chiếc nhẫn cưới của Hạ Kiều.



Tay trong tay trước mặt người ngoài quá nhàm chán, cũng dễ ngại ngùng, chiếc nhẫn chắn ngang giữa lòng bàn tay của nhau trở nên rất thú vị.

Hơn nữa tư thế nắm tay hôm nay tương đối xa lạ, không đan xen chặt chẽ.

Trì Tuyết Diễm đầu tiên chạm trúng cạnh nhẫn hơi vát góc. Thịnh Tiểu Nguyệt từng nói, thiết kế này lấy cảm hứng từ cây cầu.

Sau đó, cậu cảm nhận rõ ràng hình dạng của bông tuyết.

Đây là một chiếc nhẫn có một không hai.

Bị cậu coi như món đồ chơi tạm thời, giống như khối rubik để nghịch khi nhàm chán.

Rìa ngoài vốn lạnh lẽo của chiếc nhẫn cưới, nhờ vậy mà nhiễm một chút hơi ấm mềm mại.

Cho đến khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, một lần nữa đặt mình trên con đường lồng lộng gió thu lạnh buốt, Trì Tuyết Diễm mới dứt khoát buông tay ra, thuận miệng đánh giá: "Nhẫn cưới được chế tác thật tốt."

Nhưng sau một hồi lâu, người bên cạnh cũng không đáp lời cậu.

Trì Tuyết Diễm ngạc nhiên liếc mắt nhìn qua.

Hạ Kiều cũng vừa vặn nhìn cậu.

Giống như lúc miếng khoai tây chiên rơi xuống đất.

Hai luồng ánh mắt có cảm xúc hoàn toàn khác nhau, chạm nhau khi lá phong rơi xuống.

Trì Tuyết Diễm thấy anh vẫn còn hơi xuất thần, phản xạ đưa tay lắc lắc trước mắt anh, buồn cười nói: "Ăn xong về nhà có việc gì bận không? Anh có muốn xem một bộ phim kinh dị không?"

"—— Loại phim đặc biệt đẹp mắt."

Cậu đột nhiên muốn xem SCALPEL lại một lần nữa.

Đây là loạt phim kinh dị yêu thích của cậu, hàng năm đều sẽ ôn lại, nhờ vậy làm quen với không ít bạn bè, trong đó có Vương Thiệu Kinh.

Đây cũng là bộ phim Trì Tuyết Diễm đã xem tại quán bar của Vương Thiệu Kinh, vào hôm buổi xem mắt kết thúc, sau khi tạm biệt Hạ Kiều.

Do đó cậu đã gặp Lục Tư Dực vùi đầu tính toán công thức trong đám đông.

Bây giờ nghĩ lại, đã rất xa rồi.

Trì Tuyết Diễm cảm thấy, mình hẳn là sẽ luôn luôn yêu thích loạt phim này.

Vì vậy, nên kết hợp với những kỷ niệm mới càng yêu thích hơn.

"Được." Hạ Kiều làm như rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng nói, "Không có việc gì bận cả."

Câu trả lời trong dự kiến.

Vì thế Trì Tuyết Diễm cười thu hồi tầm mắt, cùng anh đi tới nhà hàng.

Bên lề đường vào mùa thu, hai góc áo tung bay trong gió.

Thật ra cậu không xác định được rốt cuộc Hạ Kiều có muốn xem phim hay không.

Cho dù đó là bộ phim nát lúc chiều hay bộ phim hay vào buổi tối.

Rất nhiều thời điểm, Trì Tuyết Diễm cũng không biết lời Hạ Kiều nói là thật hay giả.

Dù sao, cậu sẽ thống nhất xử lý như là lời nói thật, như vậy đỡ phải lo nghĩ.

Đại khái là xuất phát từ phần tín nhiệm không có lý do kia.

Hơn nữa, Trì Tuyết Diễm hiểu được đối tượng kết hôn của mình, biết đối phương vào thời điểm thực sự muốn cự tuyệt, sẽ lặng lẽ biểu hiện ra.

Anh đã không từ chối xem phim, ít nhất chứng minh rằng anh không ghét làm chuyện đó.

Người xuyên sách bí ẩn Hạ Kiều có rất nhiều ẩn số trên người chưa được giải đáp, vì vậy đối với một số chuyện, có lẽ có lý do cần phải che giấu hoặc nói dối.

Trì Tuyết Diễm đã sớm quen với điểm này.

Dù sao đi nữa, hôm nay là một ngày cậu rất thích.

Hy vọng Hạ Kiều cũng vậy.

***

Phòng khách vào buổi tối, đèn đã tắt, chỉ có ánh sáng màn hình TV lấp loé.



Trên màn hình, trong một tòa nhà bệnh viện u ám, nhân viên bảo vệ thân hình mập mạp trong tay cầm một túi bắp rang, dưới nách kẹp một cái đèn pin, chậm rãi đi bộ tuần tra.

Không khí trong phim khẩn trương, rõ ràng sẽ có nguy hiểm phát sinh, Trì Tuyết Diễm trên sofa lại có vẻ mặt thoải mái, tiện tay ôm lấy gối tựa.

Đợi nguy hiểm cuối cùng cũng ập đến, bảo vệ trợn tròn mắt ngã xuống vũng máu, cậu mới hài lòng thoả dạ uống một ngụm nước bưởi, nói với vị khán giả còn lại ở bên cạnh: "Mỗi lần như vậy, lão Vương lại bị bao trùm bởi bắp rang do mọi người ném qua."

Hạ Kiều nghe rất chăm chú: "Anh ấy cải trang thành bảo vệ sao?"

"Đúng, anh ta nói nhìn tới nhìn lui, mình vẫn thích hợp nhất để đóng vai này."

"Còn cậu thì sao?"

"Bác sĩ, tôi đã quen với bộ quần áo này rồi." Trì Tuyết Diễm nói, "Đại bộ phận mọi người đều sẽ mặc áo blouse trắng mới nguyên, còn có thể mang theo đạo cụ dao mổ được chế tạo riêng."

"Dao mổ?"

"Ừ, cũng không khác gì cái vừa rồi cứa qua cổ bảo vệ. Tôi cũng có một bộ, bằng nhựa."

Trì Tuyết Diễm vốn muốn đi vào phòng mang ra cho Hạ Kiều xem, gần đây cậu vẫn luôn ở bên này, rất nhiều thứ đều đã dần dà chuyển tới đây.

Nhưng tối nay cậu lại bị chiếc ghế sofa mềm mại níu giữ, không muốn nhúc nhích.

Cho nên, đang định đứng dậy, cậu lại do dự một giây, rồi quyết định từ bỏ, cuối cùng chỉ là thay đổi tư thế.

Nhẹ nhàng kéo tấm chăn trên sofa, bất tri bất giác, cậu cách Hạ Kiều ngồi bên cạnh gần hơn một chút.

Đó là một buổi tối cuối tuần lười biếng.

Hạ Kiều lại ngồi rất nghiêm chỉnh.

Gần như là có chút quá nghiêm chỉnh.

Trong phim, hung thủ lặng lẽ rời đi, vết máu trên bãi đỗ xe dần dần chảy lan ra, những bông tuyết trắng tinh bên ngoài tòa nhà bắt đầu bay lơ lửng, kèm theo nhạc nền ngọt ngào vui vẻ, vừa rơi xuống đất đã trở thành màu đen bẩn thỉu.

Trong sự tương phản tông màu rõ rệt, Hạ Kiều dường như rất hứng thú với bộ phim kinh dị kinh điển có khí chất đặc biệt này, hỏi Trì Tuyết Diễm rất nhiều câu hỏi.

Trì Tuyết Diễm đều trả lời rất nghiêm túc.

"Lần sau anh có thể cùng nhau tới đó chơi." Cậu suy nghĩ một chút, "Nhưng năm nay sắp hết rồi, phải đợi năm sau mới tổ chức tiệc tùng."

Mùa thu sẽ kết thúc, và trong thời gian còn lại của năm nay, có một lễ hội rất phổ biến với những người trẻ tuổi.

Trì Tuyết Diễm đột nhiên được không khí mùa đông trong phim nhắc nhở.

Cậu hỏi Hạ Kiều: "Nếu tôi nhớ không nhầm, sinh nhật của anh là vào đêm Giáng sinh phải không?"

Cậu hẳn là không thể nhớ nhầm.

Bởi vì ngày nhận giấy chứng nhận, ngay cả nhân viên đăng ký cũng không nhịn được trêu chọc một câu: "Sinh nhật của hai người rất đặc biệt, viết cạnh nhau trông rất xứng đôi."

Sinh nhật Trì Tuyết Diễm là ngày 14 tháng 2, mà sinh nhật Hạ Kiều là ngày 24 tháng 12.

Ngày Valentine và đêm Giáng sinh.

Ngay cả khi không cố tình nhớ, cũng rất khó quên.

Chỉ có điều, đây là sinh nhật của "Hạ Kiều", Trì Tuyết Diễm không xác định được Hạ Kiều sẽ lấy đó làm sinh nhật thực sự hay không.

Vì không để lộ tẩy trước mặt người nhà, cậu cảm thấy xác suất lớn là sẽ.

Dù sao trong cái ngày quan trọng hàng năm này, bất kể Hạ Kiều dự định thế nào, cậu cũng sẽ hết sức phối hợp.

Hạ Kiều đáp: "Là đêm Giáng sinh."

Sau đó, anh thấy Trì Tuyết Diễm gật gật đầu, một lần nữa dời ánh mắt trở lại trên màn hình.

Cuộc trò chuyện về sinh nhật đã kết thúc.

Cậu không hỏi thêm gì nữa.

Ví dụ, chuẩn bị sinh nhật như thế nào.

Hoặc là, có muốn trải qua sinh nhật cùng nhau hay không.

"SCALPEL" đích thực là một bộ phim kinh dị đặc sắc, hay hơn rất nhiều so với bộ phim tệ hại buổi chiều mà Hạ Kiều hoàn toàn không xem nổi.

Nhưng trước màn hình có bông tuyết bay tán loạn, ba chữ đêm Giáng sinh này, giống như một hòn đá nhỏ ném xuống mặt nước, lan ra từng vòng từng vòng gợn sóng không đứng yên.



Hạ Kiều lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào những thứ không liên quan đến bộ phim.

Mặt kính của bàn trà, điều khiển từ xa màu đen, nước ép bưởi màu vàng nhạt, hình bìa đẹp đẽ của tập truyện cổ tích, ánh sáng phản chiếu không ngừng biến đổi trên màn hình...

Còn có góc nghiêng gương mặt chăm chú của người bên cạnh, ngón tay trắng nõn đặt trên gối tựa.

Những thứ này giống như những suy nghĩ miên man không thể kiểm soát được.

Vào những lúc đối phương ở bên cạnh.

Ghế sofa khác với ghế rạp chiếu phim, không có tay vịn ngăn cản, không có khoảng cách bị cố định.

Bờ vai của nhau hình như chỉ cách vài cm.

Với những động tác thường xuyên không thể đoán trước của Trì Tuyết Diễm, chỉ vài cm này cũng có lúc coi như không có.

Làm Hạ Kiều nhớ tới lúc chạng vạng, trong trung tâm thương mại đông đúc, cậu nghiêm túc nghiên cứu nhiệt độ của nhẫn cưới trong lòng bàn tay.

Giống như một chiếc lông vũ lướt qua tai.

Ngọn gió mang cọng lông vũ tới lại hoàn toàn không hay biết.

Thời gian trôi qua, trong phim xuất hiện nạn nhân thứ hai, hung khí là một tấm bảng viết có thể nói là rất thông dụng đối với bác sĩ, nhưng vật liệu ở đây đặc biệt.

Khi cạnh kim loại sắc bén dị thường cắt qua làn da, dáng vẻ uể oải của người bên cạnh làm như vô thức nghiêm túc lên một chút.

Ngay sau đó, Trì Tuyết Diễm liếc mắt nhìn anh, trong ánh mắt lóe lên một màu sắc sáng ngời: "Đây là cảnh tượng yêu thích của tôi trong tập đầu tiên."

Hạ Kiều hỏi: "Tại sao?"

Trì Tuyết Diễm nở nụ cười, mi mắt khẽ cong lên: "Không có vì sao cả, chỉ bởi vì nó là tấm bảng viết."

Cậu luôn luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ không rõ lý do, giống như một bí ẩn chưa biết.

Đợi khi Trì Tuyết Diễm quay đầu lại nghiêm túc xem xong đoạn tình tiết này, lại nhẹ giọng bổ sung: "Vừa rồi tôi nghĩ đến một nguyên nhân có khả năng."

"Nó đối với tôi mà nói là một vật rất bình thường, nhưng thêm vào cấu trúc vật liệu lạnh lẽo xa lạ, rồi bỗng nhiên giao nhau với làn da ấm áp mong manh nhất, trở thành thứ hung khí không thể tưởng tượng được, lấy đi toàn bộ hô hấp."

"Phong cảnh chung quanh vẫn không thay đổi, không ai phát hiện ra, nhưng trong tiếng tim đập tắt dần của nạn nhân, như thể tất cả mọi thứ đều trở nên khác đi, có một sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến cho người ta rất khó quên."

Trì Tuyết Diễm nói lên lý do mình thích, ánh mắt nhìn anh đặc biệt chăm chú.

Trong phòng khách mờ tối, đôi mắt rất đẹp, chứa ánh sáng rực rỡ nhất.

Hạ Kiều nghĩ, đây cũng là một đáp án khiến người ta khó quên.

Bởi vì nó chính xác là như thế.

Phong cảnh vẫn không thay đổi, đồ vật bình thường, chiếc nhẫn mát lạnh, xen kẽ với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, sức hấp dẫn kỳ lạ.

Không ai phát hiện ra, lấy đi toàn bộ hô hấp.

Điều khác biệt duy nhất là nhịp tim của anh trở nên rõ ràng hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.