Nếu như muốn tìm một dịnh nghĩa cho vĩnh cữu, Hạ Kiều nghĩ, có lẽ chính là khoảnh khắc này.
Trì Tuyết Diễm cười nói với anh, khoảnh khắc hôm đó rất đẹp.
Một cách vô cùng kỳ diệu, Hạ Kiều gần như đồng thời nghĩ đến từ vĩnh cửu.
Bởi vì anh dường như nhìn thấy một thứ mà anh đã chờ đợi từ lâu trong mắt của đối phương.
Một câu trả lời trong suốt như một giấc mơ.
Nhưng Hạ Kiều không dám chắc.
Vào những thời điểm thế này, người ta luôn không chắc chắn.
Đó là một sự không chắc chắn đẹp đẽ nhất.
Trong phòng ngủ chính tràn ngập ánh sáng, người đứng đối diện nói xong đoạn suy nghĩ khiến mình thất thần này, rồi rất nhanh nhìn đi chỗ khác, có lẽ là cảm thấy ánh mặt trời quá chói mắt.
Hạ Kiều phục hồi tinh thần lại phát hiện, Trì Tuyết Diễm làm như đặc biệt thích hũ kẹo bằng sứ ở trên tủ đầu giường của mình.
Anh đi tới bên cửa sổ kéo rèm lại, nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh nhẹ nhàng mở hũ kẹo.
Ngoài ra còn có âm thanh sột soạt của giấy gói kẹo.
Hạ Kiều tưởng tượng một hình ảnh nào đó có thể xảy ra, cho nên vô thức chậm lại động tác kéo rèm cửa.
Lớp rèm trắng như tuyết dần che khuất khung cửa sổ kính, bề ngoài không chút cẩu thả, chỗ tiếp giáp cũng không để lộ ra một chút ánh sáng chói mắt nào.
Đến khi Hạ Kiều nhìn lại, hũ kẹo trên tủ đầu giường đã lặng lẽ đóng chặt, giữ nguyên khoảng cách ban đầu với ly thủy tinh bên cạnh, như thể chưa từng bị động đến.
Mà Trì Tuyết Diễm bố trí xong phòng ngủ chính, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa phòng, thuận miệng nói: "Bàn trà trong phòng khách cũng cần phải dọn dẹp một chút."
Giọng điệu của cậu bình thường, nhưng âm thanh nghe ra không giống lắm với bình thường.
Viên kẹo cứng ngọt ngào chuyển động quanh hàm răng, có hương vị mơ hồ ướt át.
Giống như Hạ Kiều suy đoán.
Trì Tuyết Diễm đã lén ăn một viên kẹo.
Hơn nữa, hẳn là cậu thích hương vị của viên kẹo đó.
Bởi vì đôi mắt đẹp lấp đầy ánh sáng rực rỡ.
Hạ Kiều rõ ràng không thích ăn đồ ngọt, nhưng viên kẹo trong suốt tồn tại trong trí tưởng tượng kia, lại bởi vì một ngày cuối tuần vốn bình thường này, mà mang một hương vị khác.
Sau khi ăn trưa, Hàn Chân Chân đúng giờ đến ngôi nhà trông ấm áp và hạnh phúc này.
Khi bà bước vào cửa, giọng nói sang sảng thoải mái vang lên, đồng thời cũng mang theo một hương thơm mà Trì Tuyết Diễm quen thuộc nhất.
"Các con còn chưa bắt đầu quét dọn đúng không? Bình thường dọn dẹp không tệ, bây giờ nhìn cũng rất sạch sẽ —— Bất kể nhìn bao nhiêu lần, cũng cảm thấy căn nhà này thật đẹp, Tiểu Nguyệt thiết kế quá giỏi."
Nói xong, Hàn Chân Chân lắc lắc túi giấy trong tay với Trì Tuyết Diễm, bên trong lập tức phát ra tiếng lạch cạch.
"Hạt dẻ rang đường, ăn không?"
Đây là món ăn vặt yêu thích của Trì Tuyết Diễm.
Mỗi lần Hàn Chân Chân về nhà, chỉ cần trên đường nhìn thấy quầy hàng rong rang hạt dẻ, là sẽ mua cho cậu một túi.
Mặc dù hôm nay đến một ngôi nhà mới khác, ngôi nhà không ở cùng ba mẹ, bà vẫn mua theo thói quen.
Trì Tuyết Diễm gật gật đầu, cũng nhận lấy theo thói quen, gánh vác toàn bộ nhiệm vụ bóc hạt dẻ.
Trước kia là lột cho mình và mẹ ăn, hôm nay còn phải thêm Hạ Kiều.
Duy chỉ có lão Trì cũng thích ăn đồ ngọt không có phần đãi ngộ này, dù sao giữa hai ba con vẫn thường xuyên dùng việc cà khịa lẫn nhau để làm niềm vui.
Hạt dẻ rang đường là một món ăn vặt Trì Tuyết Diễm ăn từ nhỏ đến lớn.
Thật ra sau này, ngay cả chính cậu cũng không phân biệt được, rốt cuộc là bởi vì cậu thích ăn hạt dẻ rang đường nhất, cho nên mẹ hay mua, hay là bởi vì mẹ hay mua hạt dẻ rang đường, cho nên cậu mới thích ăn nhất.
Sau một thời gian dài, tình yêu đối với con người và sở thích đối với món ăn hoà vào làm một, trở thành một thói quen khó bỏ, dần dần xoá mờ nguyên nhân và kết quả.
Hàn Chân Chân cũng nhiệt tình chào hỏi nửa kia của con trai: "Hạ Kiều, con có thích ăn món này không?"
Hạ Kiều rót cho bà một ly nước ấm, cười lắc đầu: "Tiểu Trì thích ăn, con phải đi dọn dẹp."
Đây là kịch bản cưng chiều sau khi kết hôn của Trì Tuyết Diễm mấy tháng trước: Tất cả việc nhà đều do Hạ Kiều chủ động gánh vác, bao gồm cả việc chuẩn bị sẵn nước tắm cho cậu.
Khi đó Trì Tuyết Diễm vừa nghĩ đến tương lai có thể phải thực hiện phần bịa chuyện này, còn cảm thấy làm phiền Hạ Kiều quá.
Hiện giờ, cậu đoán Hạ Kiều chắc là sẽ không cảm thấy phiền phức đâu.
Mà cậu cũng không muốn thật sự để Hạ Kiều làm một mình.
Lúc Hạ Kiều đi ngang qua bên cạnh Trì Tuyết Diễm chuẩn bị làm công việc quét dọn một mình, cậu chủ động nói: "Em ngồi với mẹ một lát rồi qua ngay."
Người yêu liền liếc mắt nhìn sang, trong ánh mắt có sự dịu dàng ấm áp: "Được."
Chờ Hạ Kiều rời đi, Hàn Chân Chân ở bên cạnh lập tức tiến lại gần, nhỏ giọng trêu chọc nói: "Ai chà, Diễm Diễm chúng ta cũng có một ngày nguyện ý làm việc nhà."
Trì Tuyết Diễm vừa mới lột xong một hạt dẻ định đưa cho bà, nghe vậy, động tác dừng một chút, lập tức dứt khoát thay đổi đường đi ban đầu, chuẩn bị đút cho mình ăn.
Hàn Chân Chân nhanh tay lẹ mắt cướp lấy: "Mẹ không nói nữa mẹ không nói nữa, đừng nhỏ mọn như vậy chứ."
Hai người cùng nhau rúc trên chiếc ghế sofa thoải mái, phía trước là lò sưởi ấm áp, làm cho tâm trạng cũng trở nên mềm nhũn.
Hàn Chân Chân không trêu chọc con trai nữa, nhà này lại được giữ gìn đúng cách, nên không có gì để dạy Hạ Kiều.
Vì vậy, bà bắt đầu hỏi những điều bà quan tâm nhất với tư cách là người mẹ.
Những chi tiết có thể chứng minh rằng con trai bà luôn được yêu thương.
"Mỗi ngày Hạ Kiều tan làm có mua hạt dẻ rang đường cho con không?"
"Con không nói với anh ấy rằng con thích ăn hạt dẻ rang đường nhất, nhưng mỗi ngày anh ấy đều mang dâu tây cho con."
Hàn Chân Chân rất rõ khẩu vị của cậu: "Mẹ nhớ con có thích ăn dâu tây lắm đâu."
"Nhưng những quả dâu tây đó có vẻ ngoài rất đặc biệt." Trì Tuyết Diễm nói, "Cho nên cảm giác ngon hơn một chút so với dâu tây bình thường."
"Nhưng hình dạng không ảnh hưởng đến hương vị." Hàn Chân Chân vẻ mặt chịu không nổi, "Rõ ràng chính là yêu ai yêu cả đường đi, mẹ con cũng là người từng trải, làm như mẹ chưa từng yêu đương vậy."
"......" Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một chút, không có cách nào phản bác, đành phải thừa nhận, "Chắc là vậy."
Bà phàn nàn xong, lại nhịn không được tò mò, hỏi con trai mình: "Những quả dâu tây có vẻ ngoài đặc biệt như thế nào?"
"Có trái giống như một cái răng, có trái giống như một con sứa... Không dễ mô tả, mẹ có muốn xem hình không?"
Đứa con trai tính tình phô trương tuỳ ý, như thể cả đời cũng sẽ không yêu đương lặng lẽ nhìn bà một cái.
Vì thế Hàn Chân Chân dứt khoát cúi đầu, vừa xem ảnh vừa ăn hạt dẻ, làm như không có chuyện gì đưa ra nhận xét thoạt nghe không hề có chút chân thành: "Hình dạng đáng yêu như vậy, không chụp không phải là người."
Chỉ vì dâu tây rất dễ thương nên mới chụp.
Chắc chắn không liên quan gì đến người tặng dâu tây.
Bà nghĩ như vậy thay cho đứa con trai lần đầu tiên lộ ra khía cạnh này, ngồi trong ngôi nhà tân hôn ấm áp, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười.
Ban đầu, bà đã rất lo lắng cho cuộc hôn nhân vội vàng này, nhưng lại quá hiểu tính khí của Trì Tuyết Diễm, cho nên không phản đối.
Bây giờ nghĩ lại, đây là một quyết định không thể chính xác hơn, cũng là một cuộc hôn nhân tốt nhất mà bà có thể tưởng tượng được.
Đúng như hai gia đình đã hình dung khi chuẩn bị cho đám cưới, mọi thứ đều chỉ liên quan đến tình yêu.
Hàn Chân Chân đã rất lâu không xuống bếp đột nhiên lại muốn nấu cơm.
Giống như nhiều năm trước, trong nhà đầy người thân bạn bè được mời đến, bà và chồng không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng, mặc váy cưới chạy vào bếp xào nấu món ăn, bởi vì thật sự rất muốn chia sẻ với mọi người niềm vui không thể diễn tả bằng lời.
Tình yêu là một danh từ quá trừu tượng, lúc dâng trào từ trái tim tới trí óc, thường không tìm ra được cách thể hiện thích hợp, bèn bày tỏ qua thực phẩm, thứ có sẵn trong tầm tay nhất, cũng là thứ không thể thiếu nhất trong cuộc sống.
Chẳng hạn như ba bữa ăn một ngày, chẳng hạn như hạt dẻ rang đường.
Hàn Chân Chân thu hồi suy nghĩ, gấp không chờ nổi hỏi con trai: "Buổi tối hai đứa chuẩn bị ăn gì? Có kế hoạch nào không?"
"Không có kế hoạch gì, hôm nay quét dọn vệ sinh sẽ mệt mỏi, không để anh ấy nấu cơm." Trì Tuyết Diễm thuận tiện hỏi bà, "Muốn cùng nhau ra ngoài ăn không?"
Thấy vừa khéo có cơ hội, Hàn Chân Chân lập tức hăng hái: "Ăn ở nhà, mẹ nấu cơm cho hai đứa!"
Ngay sau đó, là một loạt câu hỏi như pháo liên hoàn.
"Con muốn ăn gì? Hạ Kiều thích ăn gì?"
"Đúng rồi, mẹ nhớ con đã nói qua, khẩu vị hai người các con rất hợp nhau, vậy càng tốt, không cần lo lắng nó ăn không quen, con mau đi hỏi nó xem muốn ăn món gì."
Trì Tuyết Diễm nhìn bộ dáng Hàn Chân Chân tự tin mười phần, muốn nói lại thôi.
Một nhà ba người bọn họ đều bị dì Linh chiều đến nỗi rất ít khi tự mình xuống bếp, ngay cả ba mẹ trước kia biết nấu cơm cũng gần như đã quên hết.
Ngoại trừ Trì Trung Nguyên thỉnh thoảng bị vợ gọi dậy làm đồ ăn khuya, nên có tay nghề tốt hơn một chút, thì khả năng nấu nướng của cậu và Hàn Chân Chân chắc là ngang ngửa nhau.
Cho nên cậu cân nhắc một chút, trực tiếp nêu lên một phần các món ăn cực kỳ đơn giản: "Trứng xào cà chua, cơm chiên trứng, canh rau xanh?"
Hàn Chân Chân nghe xong hàng lông mày lá liễu nhướng lên, có chút bất mãn: "Có phải con cảm thấy mẹ không biết nấu cơm không?"
Trì Tuyết Diễm không chút do dự gật gật đầu.
Người mẹ biện minh hùng hồn: "Đó là bởi vì con không được tham dự đám cưới của mẹ, ngày hôm đó tất cả người thân đều hết lời khen ngợi, khen hai chúng ta có phong thái của đầu bếp lớn."
"Ngược lại con rất muốn tham gia." Giọng điệu người con trai bình tĩnh, "Đáng tiếc là trình tự đã đảo ngược, phải qua vài năm nữa con mới được sinh ra. "
Hàn Chân Chân:......
Trong lúc nhất thời bà không tìm được lời nào để nói, vẻ mặt hoài nghi nhìn nhau với đứa con trai một lát, rồi lập tức đứng phắt dậy, đi tìm Hạ Kiều đang làm vệ sinh trong phòng.
Trước mặt người không biết rõ chi tiết về bà, giọng điệu Hàn Chân Chân tự tin vô cùng như thể là đầu bếp hàng đầu: "Hạ Kiều, buổi tối con có muốn ăn món Phật nhảy tường (món này làm rất cầu kỳ) không?"
Trì Tuyết Diễm:......
Thôi bỏ đi, trong nhà này ít nhất có một người thực sự biết nấu ăn, không đến mức xảy ra sự cố gì đâu.
Quyết tâm muốn thể hiện bản lĩnh, Hàn Chân Chân bắt đầu mua nguyên liệu nấu ăn trên điện thoại di động, hạt dẻ rang đường bà mang đến đã bị lột hết, Trì Tuyết Diễm bưng một phần hạt dẻ dành lại cho Hạ Kiều, yên lặng rời khỏi sofa, đi làm vệ sinh.
Ngôi nhà này đúng là được giữ gìn rất sạch sẽ, không có nhiều chỗ để dọn dẹp, chủ yếu là định kỳ quét dọn bụi bặm tích tụ tự nhiên.
Nhiệm vụ Hạ Kiều giao cho cậu cũng rất đơn giản.
Lau kính.
Giống như chơi hơn là làm việc nhà.
Lớp kính trong suốt sáng sủa, chỉ phủ một lớp bụi mỏng, vẫn có thể phản chiếu phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài ngôi nhà.
Rất thích hợp để Trì Tuyết Diễm vừa lơ đãng vừa lau chơi chơi.
Cậu đứng bên cửa sổ lười biếng lau kính, Hạ Kiều ở phía sau thì đang quét nhà.
Trên kệ đồ bên cạnh, trong đĩa sứ bóng loáng chứa những hạt dẻ màu vàng nhạt.
Hôm nay mọi phong cảnh đều nằm ở cùng một phía của cửa sổ.
Trì Tuyết Diễm giơ tay lau kính, đầu ngón tay di chuyển đồng thời xẹt qua hình ảnh phản chiếu của Hạ Kiều trên cửa sổ.
Buổi chiều yên tĩnh và thanh bình.
Hạ Kiều hỏi cậu: "Buổi tối tại sao lại ăn món Phật nhảy tường?"
Đề nghị bất thình lình của Hàn Chân Chân khiến anh hoang mang một lúc.
Trì Tuyết Diễm cảm thấy vấn đề này rất khó giải thích, cũng chỉ cười: "Không cần để ý, hẳn là sẽ không thật sự có món Phật nhảy tường đâu, mẹ tôi không biết nấu món ăn phức tạp, trình độ hiện tại của bà không khác gì tôi cả."
"Có cần tôi vào bếp phụ không?"
"Anh không giúp được, chắc chắn bà sẽ nói bà có thể làm một mình."
Trì Tuyết Diễm rất hiểu mẹ của mình, giống như mẹ cậu cũng hiểu cậu vậy.
Hạ Kiều thử sắp xếp logic đằng sau chuyện này.
Tài nấu nướng của Hàn Chân Chân không khác gì con trai, nhưng xung phong muốn nấu cơm tối cho hai người bọn họ, rất có thể muốn thử các món ăn phức tạp cao cấp, hơn nữa không cho người khác hỗ trợ.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, anh không thể không đặt câu hỏi: "Vậy tối nay còn có thể ăn cơm được không?"
Sau đó nhận được một câu trả lời thực tế và tàn khốc.
"Tôi cảm thấy có thể có cơm, nhưng không chắc rằng có thể ăn."
Trì Tuyết Diễm nói xong, cố ý quay đầu nhìn biểu tình của đối phương.
Cậu thấy Hạ Kiều đang nhìn chằm chằm hạt dẻ trong đĩa.
Giống như đang nghĩ ra một bữa tối tiện lợi có thể cứu đói mà không để lộ dấu vết.
"Hạt dẻ cho vào bánh sandwich ăn có ngon không?"
Giọng điệu Hạ Kiều nghe rất nghiêm túc.
Trì Tuyết Diễm lại nở nụ cười.
Cậu không ăn kiểu như vậy.
Nhưng đột nhiên rất muốn thử xem sao.
Cho dù là làm bữa tối cứu đói vào hôm nay, hay làm bữa sáng bình thường vào ngày mai.
Đến giờ phút này, Trì Tuyết Diễm dần dần bắt đầu không phân biệt được nguyên nhân và kết quả.
Rốt cuộc là bởi vì cậu thích bánh sandwich kẹp hạt dẻ khác thường, cho nên mới thích Hạ Kiều, hay là bởi vì cậu thích Hạ Kiều, cho nên mới thích bánh sandwich kẹp hạt dẻ khác thường.
Hình như là giống nhau.
Trì Tuyết Diễm không muốn lau kính nữa, cậu bỏ dụng cụ xuống, dáng vẻ tùy ý dựa vào bệ cửa sổ, nói cho Hạ Kiều biết thêm bí mật về bữa tối.
"Tôi đoán tối nay sẽ có bốn người ăn cơm, ba tôi cũng sẽ tới."
Trong sự chăm chú và bầu bạn của cậu, Hạ Kiều tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hậu hôn nhân của mình.
"Bởi vì mẹ tôi tự mình làm không xong, sẽ luống cuống chân tay, nhưng không muốn để hai chúng ta hỗ trợ, chỉ có thể vụng trộm xin ba tôi giúp đỡ."
Nhân viên giao thức ăn gõ cửa, Hàn Chân Chân vừa lấy được rau cải và thịt cá, liền xắn tay áo lên chui vào phòng bếp.
Rất nhanh, truyền đến một trận tiếng cá sống nhảy ra khỏi chậu nước quẫy đập mãnh liệt, còn có một tiếng kêu hốt hoảng ngắn ngủi.
"Ba tôi sẽ chỉ dạy mẹ qua điện thoại trước, nhưng như thế khẳng định sẽ không chỉ dạy được, bởi vì bản thân ông ấy cũng không tính là biết nấu cơm gì cho cam."
Không có tiếng thức ăn đổ vào nồi, nhưng tiếng máy hút khói lại vang lên ầm ầm, mơ hồ che đậy tiếng gọi điện thoại.
"Điện thoại nói đến khúc sau, ba tôi có thể sẽ tuyệt vọng muốn đập điện thoại di động, dứt khoát trực tiếp tới đây một chuyến, dù sao cách không xa lắm."
Lần này không có ai gõ cửa, cánh cửa lặng lẽ mở ra từ bên trong, bóng dáng cao lớn đi theo phía sau vợ, rón rén đi vào bếp.
Hai người trong phòng không yên tâm quét dọn, phối hợp làm bộ như không phát hiện, chỉ im lặng liếc nhìn nhau một cái.
Bốn mắt giao nhau, tràn đầy ý cười.
Cuối cùng, Trì Tuyết Diễm tổng kết: "Tóm lại, bữa tối hôm nay là mẹ tôi làm, ba tôi đặc biệt tới đây ăn cơm."
Hạ Kiều đột nhiên gật đầu: "Tôi nhớ kỹ rồi."
Anh sẽ nghiêm túc nhớ kỹ bí mật mà Trì Tuyết Diễm chia sẻ cho anh này.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, trong bếp dần dần bay ra mùi thức ăn, cuộc dọn dẹp thoải mái và vui vẻ cũng tuyên bố kết thúc, chỉ còn lại bước hoàn tất.
Lúc Hạ Kiều chuẩn bị buộc túi rác, Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, gọi anh lại: "Chờ một chút."
Cậu lấy ra một thứ từ trong túi, đưa cho người bên cạnh.
Trong lòng bàn tay trắng trẻo xoè ra của Hạ Kiều, nằm một tờ giấy gói kẹo trong suốt nhàu nát.
Trì Tuyết Diễm giọng điệu thản nhiên: "Buổi sáng trộm một viên kẹo từ trong hũ kẹo của anh."
Ngay sau đó, cậu lấy ra một đoạn ký ức đã qua, nghiêm túc so sánh hương vị: "Ngon hơn kẹo trong quán bar."
Bữa tiệc độc thân vào đêm mùa hè, mối quan hệ tình yêu hư cấu, còn có sự rung động và thăm dò trong cơn say.
Trong ánh sáng tối tăm mờ ảo, cậu quay sang Hạ Kiều bên cạnh dường như cũng rung động để xin một viên kẹo.
Bây giờ, không còn là dường như nữa, cũng không còn là viên kẹo được tìm thấy tạm thời nữa.
Vì vậy, hương vị ngon hơn so với viên kẹo đó.
Trì Tuyết Diễm rốt cục lại bắt đầu nhớ nhung hương vị của viên kẹo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]