Không có tự mình bắn pháo hoa, nhưng có nụ hôn dưới pháo hoa.
Trì Tuyết Diễm thích những điều bất ngờ nho nhỏ lệch khỏi quỹ đạo như vậy.
Pháo hoa đêm nay dường như không có phút giây nào dừng lại, bầu trời đêm không ngừng được thắp sáng bởi âm thanh và màu sắc, rực rỡ như một giấc mơ.
Những người yêu nhau đã thưởng thức đủ pháo hoa và bước ra khỏi khu vườn, trở về ngôi nhà để nói lời chúc Tết với người trong gia đình đang cùng chào đón năm mới.
Thịnh Tiểu Nguyệt đứng trước cửa sổ phòng khách, vội vàng giấu thứ đồ trong tay vào sau gối tựa của sofa.
Một cái ống nhòm giống như trong văn phòng của con trai mình.
Vừa rồi bà chỉ là xem pháo hoa trên bầu trời, tuyệt đối không xem cái gì khác.
Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều chú ý tới động tác vội vàng của bà, có chút ngạc nhiên nhìn qua.
"Mẹ, mẹ đang kiếm đồ sao?"
"...... Hả? Đồ gì?" Thịnh Tiểu Nguyệt vội vàng chuyển đề tài, "Rốt cục cũng canh đượct tới 0 giờ, các con có đói không? Muốn ăn một chén bánh trôi không?"
"Hay là tiếp tục ăn bánh sinh nhật của tiểu Trì?" Bà chuyển đề tài, nhưng không thể giấu đi nụ cười trong mắt, "Dù sao cũng ngọt, rất ngọt rất ngọt ——"
Trì Tuyết Diễm đang tháo khăn quàng cổ, cậu nhìn thấy bên gối tựa lộ ra một góc màu đen tròn trịa, là loại công cụ quan sát không thể quen thuộc hơn.
Vì vậy, cậu cười, đôi mắt cong lên, không vạch trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-cua-toi-lam-muu-nhieu-ke/2640159/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.