Sau một lúc lâu, hắn kết thúc những cuộc xã giao và trò chuyện với những người khác, một mình ngồi trong xe.
Tài xế thuần thục hỏi hắn: "Hạ tổng, bây giờ đi đâu?"
"Khách sạn."
"Vậy đồ đạc lần này ngài đi công tác mang về......"
"Ngày mai anh đưa qua."
"Dạ, Hạ tổng."
Chiếc xe hơi màu đen sang trọng đi về phía khách sạn cao cấp gần trụ sở của tập đoàn.
Trên đường đi, Hạ Tiêu nhìn cảnh đêm hiện lên bên ngoài cửa sổ xe, cứ mãi nhớ lại bài phát biểu cảm tưởng nhận giải ngắn gọn nhưng khó quên kia.
Mối hận thù của hắn đã ở lại trong quá khứ.
Nhưng bây giờ, Hạ Hoài Lễ và Thịnh Tiểu Nguyệt đang giận hắn.
Vì vậy, hắn không có tư cách trở về ngôi nhà luôn luôn tràn ngập ánh sáng ấm áp kia.
Mỗi khi hắn trở về từ một chuyến công tác, hắn đã mua rất nhiều quà lưu niệm và đặc sản.
Chỉ là bây giờ không thể tự mình mang về nhà nữa.
Trước kia Hạ Tiêu luôn nghĩ, làm những chuyện này là để tỏ ra hắn yêu quý mẹ, tỏ ra hắn đã hoàn toàn tiếp nhận người mẹ không có quan hệ huyết thống này —— giống như rất nhiều năm qua.
Nhưng chiều nay, trước khi lên máy bay trở về, hắn vẫn theo thói quen bước vào cửa hàng lưu niệm tại sân bay.
Mãi cho đến khi hắn bước ra khỏi cửa hàng, thư ký chủ động nhận những món quà có in hoa văn lạ mắt, hắn mới nhận ra mình đã làm gì.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-ket-hon-cua-toi-lam-muu-nhieu-ke/2640136/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.