Trình Lộc mở to đôi mắt long lanh nước, Lâm Phùng chỉ cảm thấy bốn phía nóng oi ả, duy chỉ có trong mắt cô mới có thể cảm nhận được chút mát mẻ.
Nhưng anh chỉ nhìn một chút đã thu hồi ánh mắt lại.
Anh lấy hai tấm vé trong túi quần ra, hai tấm vé đã được anh gấp lại ngay ngắn. Trình Lộc liếc nhìn, trên mặt vé có viết: Buổi tọa đàm marketing của Chu Đại Khu.
Trên tấm vé còn có vẽ thêm một ông chú với nụ cười đáng yêu, một nụ cười đầy tính toán học.
Đây mới là dáng vẻ của một giáo sư mình thường, còn Lâm Phùng thì thật sự quá trẻ tuổi.
Trình Lộc ngửa đầu nhìn anh, nhìn anh cầm vé trong tay nhưng ánh mắt anh lại dõi về nơi xa xăm, không muốn nhìn thẳng vào cô.
Lâm Phùng vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, thật sự không giống với một giáo sư.
Lâm Phùng bỗng quay đầu lại, Trình Lộc thầm giật mình, cô vội vàng quay mặt nhìn sang chỗ khác. Lâm Phùng mím môi, nói: “Nếu muốn thì cầm.”
Ánh mắt anh lạnh lẽo, lại bồi thêm một câu: “Có thể cùng đi.”
Ngón tay thon dài của anh cầm hai tấm vé, trong lòng bàn tay vẫn còn vết sẹo thật sâu của vết thương cũ, khiến bàn tay vốn có phần thanh tú khéo léo của anh có thêm chút dữ tợn.
Trình Lộc hỏi anh: “Đây là cái gì?”
“Buổi tọa đàm về tiếp thị văn hóa di sản phi vật thể của thầy Chu Đại Khu.” Lâm Phùng đáp lại: “Tôi đã nhờ bạn tìm rất lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cua-toi-dua-vao-ao-tuong-de-noi-chuyen-yeu-duong/2987212/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.