Sau mười ngày, Lâm Phùng vẫn luôn không thích liên lạc với người khác lại phá lệ chủ động liên lạc với Hứa Tú.
Hứa Tú nhìn tên hiển thị trên màn hình thì có hơi kinh ngạc, cô nàng vừa nhấc máy đã quát: “Trộm cướp ở đâu chui ra mà lại dám trộm di động của chú tôi, không muốn chết thì mau trả điện thoại lại cho chú tôi mau!”
Lâm Phùng mím mím môi, anh im lặng một giây, bắt đầu có suy nghĩ liệu có nên cúp máy không.
Sau một giây, anh vẫn mở miệng: “Là tôi.”
“Chú nhỏ? Đúng là chú à?”
“Ừ.” Vẻ mặt Lâm Phùng trở nên nghiêm túc hơn, anh ngồi ngay ngắn lại, cũng chẳng phí lời với Hứa Tú mà hỏi thẳng vấn đề mình muốn hỏi: “Trường học của tôi có một giáo sư, tháng trước anh ta mới có một người bạn gái, anh ta còn cùng bạn gái đi nghe tọa đàm, đi xem phim. Nhưng mười ngày sau đó bạn gái cũng chẳng hề liên lạc lại với người giáo sư này nữa, cháu cảm thấy thế nào?”
Hứa Tú đã kinh ngạc đến mức sắp rớt một cái răng ra ngoài.
Chú nhỏ của cô nàng nói nhiều như thế từ khi nào vậy?
Hứa Tú kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, cô nàng cười một tiếng: “Giáo sư kia có phải họ Lâm không?”
Lâm Phùng không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
Hứa Tú bên đầu dây im lặng mỉm cười, cô nàng hoàn toàn không ngờ người chú nhỏ vẫn luôn cao ngạo tự kiềm chế của mình lại có ngày thế này.
Nhưng cười thì cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cua-toi-dua-vao-ao-tuong-de-noi-chuyen-yeu-duong/2987205/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.