Trình Lộc đã có thể tự xuống giường đi lại, cô còn đến thăm Tần Văn Hương. Cô sợ Tần Văn Hương lo lắng, cho nên chỉ nói mình ăn bậy đau bụng.
Tần Văn Hương hồi phục rất tốt, cuối cùng Trình Lộc cũng yên tâm.
Cô một mình trở lại phòng bệnh, vừa mới mở cửa ra đã thấy một bó hoa hồng tươi thắm xuất hiện trước mắt mình.
Cô đưa tay hất bó hồng đi, thấy đằng sau bó hồng là một khuôn mặt tươi cười, cô vẫn chẳng để ý mà đi thẳng tới.
Triệu Trừng vội vã đuổi theo, miệng còn không ngừng kêu: “Chị, chị, chị đừng lơ tôi mà, chị đã khỏe hơn chưa? Tôi phải hỏi thăm lâu lắm mới hỏi được chỗ của chị đó.”
Trình Lộc vẫn không nói gì, cô chậm rãi dừng lại bên giường, giương mắt nhìn Triệu Trừng, nhìn xem cậu ta còn muốn nói gì nữa.
Triệu Trừng cười ha ha, trong nụ cười có phần hổ thẹn, cậu ta nói: “Chị, nếu không phải vì tôi thì chị đã không bị thương, tôi đến để cảm ơn chị.”
Trình Lộc cong môi: “Sao, bây giờ biết cảm ơn à? Sao lúc bảo cậu đừng làm cậu lại không nghe lời?”
Triệu Trừng: “Tôi sai rồi có được không, là tôi không nhìn rõ cục diện, cứ thích đùa giỡn uy phong. Chị, trải qua chuyện này, chắc chắn sau này tôi làm việc sẽ suy nghĩ kỹ đầu tiên.”
Trình Lộc xoay người, không nhìn Triệu Trừng nữa, giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần cảm ơn, dù là ai tôi cũng sẽ làm vậy.”
Gần đây cô nằm trên giường hơi nhiều cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cua-toi-dua-vao-ao-tuong-de-noi-chuyen-yeu-duong/2987182/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.