Ánh sáng của màn hình điện thoại vẫn không hề tắt đi.
Trên màn hình điện thoại chỉ có một tin nhắn ngắn, là của đồng nghiệp bên phòng giám định gửi tới: [Đã phát hiện dấu vân tay trên nút áo, là của Hứa Qua.]
Lúc Trình Lộc nhặt được nút áo ở nhà của Hướng Đông đã cảm thấy khá quen mắt.
Cô suy nghĩ lại một chút, dường như cô đã từng nhìn thấy nó trên người Hứa Qua.
Hứa Qua có tiền, những bộ đồ anh ta mặc trên người đều là đồ được thiết kế riêng, rất dễ nhận ra.
Trình Lộc và La Thứ ra khỏi cửa, bầu trời trên cao đã bắt đầu đen lại.
Nhưng sau trận mưa to vào ngày lễ Quốc Khánh ấy thì Lâm Sơn cũng đã bắt đầu vào thu, cho dù có mưa cũng chỉ mưa lâm râm mà thôi.
Trình Lộc ngẩng đầu lên, một giọt mưa nhỏ rơi vào mặt cô.
Cô đang định vào xe thì chợt lấy La Thứ đứng ngây người không nhúc nhích, Trình Lộc nhìn theo tầm mắt của La Thứ. Ở bên kia đường, bên cạnh một chiếc ô tô có một người đang đứng, người ấy chính là Lâm Phùng.
Hai người từ xa nhìn nhau một cái, Trình Lộc cũng không đi tới mà thẳng thắn ngồi vào xe La Thứ, cô giục cậu ta: “Lái xe về cục cảnh sát.”
La Thứ gật đầu, cũng chui vào xe.
Cậu ta vừa lái xe vừa nói chuyện với Trình Lộc: “Chị Lộc, chị cũng đừng liều mạng quá, bây giờ đã ta ca rồi, hôm nay không phải ca trực của chị, chị liều mạng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cua-toi-dua-vao-ao-tuong-de-noi-chuyen-yeu-duong/2987170/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.