Hứa Qua sửng sốt.
Có gió thu thổi lên mặt, không lạnh thấu xương như lúc trời giông nhưng vẫn buốt người, hệt như thổi vào tận tim gan.
Đã lâu lắm rồi anh ta không thấy Trình Lộc nói mấy lời thô tục, nếu đã nói, vậy chắc chắn cô đang rất tức giận.
Hứa Qua nhìn Trình Lộc, đối diện với ánh mắt cô, trong đôi mắt to tròn ấy là sự tức giận và lạnh lùng. Loại lạnh lùng xa cách này, anh ta thường thấy trong mắt Lâm Phùng.
Hứa Qua hoàn hồi lại: “Tôi không có ý này….”
Trình Lộc lại lùi về sau thêm một bước: “Hôm nay tôi nói rõ ràng một chút, Trình Lộc tôi, ở cùng ai quen ai cũng không bao giờ ở cùng người gia đình mấy người! Tôi và Lâm Phùng, vốn chẳng có chút quan hệ nào.”
Cô tức điên rồi, sau khi nói mấy lời hung ác xong cũng chẳng quan tâm đến Hứa Qua nữa, xoay người đi thẳng đến chỗ xe lớp trưởng.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông trắng tinh, bóng người dần khuất sau màn sương mờ đục, hệt như hòa làm một với màn sương.
Hứa Qua rất muốn đuổi theo, nhưng chẳng bước được một bước.
Anh ta hối hận thở dài.
Dường như lớp trưởng vừa hút thuốc xong, vừa bước qua, người vẫn còn vương mùi thuốc lá.
Lớp trưởng mở cửa xe cho Trình Lộc, cười cười xin lỗi: “Xin lỗi, vừa mới hút thuốc nên vẫn còn mùi.”
“Không sao.” Trình Lộc ngồi vào xe, cô quay đầu lại liếc nhìn Hứa Qua vẫn đang đứng bất động đằng xa.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cua-toi-dua-vao-ao-tuong-de-noi-chuyen-yeu-duong/2987152/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.