Cái túi trong tay Trình Lộc nặng trĩu, trong đầu cô toàn là hình ảnh của Lâm Phùng, lớp trưởng ở bên cạnh gọi cô một tiếng: “Tiểu Lộc, cậu sao thế?”
Trình Lộc hoàn hồn lại, cô đặt túi quần áo lên quầy thu ngân rồi nghiêm mặt nói: “Thật ngại quá, tôi không cần.”
Lớp trưởng lo lắng gọi thêm một tiếng: “Tiểu Lộc…”
“Xin lỗi lớp trưởng, chúng ta hẹn lại lần sau đi, hôm nay tôi bỗng có chút việc, cậu đi trước đi.”
“Nhưng Tiểu Lộc….”
Lớp trưởng còn chưa nói xong đã thấy Trình Lộc bước nhanh rời khỏi cửa hàng quần áo.
Ánh mắt lớp trưởng tối xuống, nơi cậu ta định đưa Trình Lộc đến tiếp theo là một cửa hàng bán hoa, cậu ta đã mua rất nhiều hoa hồng, muốn tặng cho Trình Lộc, cũng chính thức thổ lộ với cô ở nơi đó.
Nhưng bây giờ, kế hoạch đã thất bại.
Trình Lộc bước khỏi cửa hàng quần áo, cô định về chỗ nhà hàng tìm Lâm Phùng. Nhưng nào ngờ vừa đi qua, lại thoáng thấy có người đẩy Lâm Phùng đi về hướng ngược lại.
Trình Lộc chạy tới, gọi to một tiếng: “Lâm Phùng!”
Người trước mặt dừng lại, cô bước vội mấy bước đến trước mặt Lâm Phùng. Lâm Phùng dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh mình, để cậu ta tạm thời tránh mặt.
Lâm Phùng giương mắt nhìn Trình Lộc: “Sao thế?”
Trình Lộc bị Lâm Phùng hỏi thế lập tức cứng họng.
Cô không biết tại sao mình lại chạy đến trước mặt Lâm Phùng, cũng không biết bản thân đang làm cái gì.
Ngón tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cua-toi-dua-vao-ao-tuong-de-noi-chuyen-yeu-duong/2987143/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.