Sau khi Trần U U gỡ băng gạc trên trán xuống, để lại một vết sẹo, mũi khâu của bác sĩ rất tinh tế, nhưng còn chưa tiêu sưng nên thoạt nhìn vẫn có chút dữ tợn.
Trạm Vi Dương nhìn chằm chằm vết sẹo của Trần U U, trong lòng sốt ruột, ngón tay cách không khí chạm một cái, hỏi y: "Sẽ để lại sẹo sao?"
"Mặc, mặc kệ nó," lúc vừa mới bắt đầu bị thương, Trần U U mặt nhỏ còn trắng bệch hỏi bác sĩ có phá tướng hay không, đến bây giờ gần như đã quên đau, ngữ khí cũng bắt đầu trở nên lãnh đạm.
Trạm Vi Dương hơi uể oải ỉu xìu ghé vào trên bàn, nói: "Đều tại tôi."
Trần U U không nhịn được khuyên cậu: "Không trách, cậu đâu, muốn trách, thì trách Tạ Linh."
Trạm Vi Dương vội vàng ngồi thẳng người, "Cậu đừng trách hắn, trách tôi đi."
Trần U U rất không vui: "Tại sao, lại bảo vệ Tạ, Linh..."
Trạm Vi Dương nói: "Bởi vì tôi đang theo đuổi hắn á."
Trần U U ghét bỏ bĩu môi.
Trạm Vi Dương duỗi tay kéo ống tay áo của y, "Trưa nay tôi mời cậu uống trà sữa nhé."
Trần U U nói: "Starbucks."
Trạm Vi Dương vội vàng nói: "Được, uống Starbucks đi."
Buổi trưa, Trạm Vi Dương gọi Starbucks để người đưa đến cổng trường vào trước khi cậu ăn cơm trưa, vừa ăn cơm xong liền nhận được điện thoại, cà phê của cậu đã giao đến.
Trần U U và cậu cùng đi tới cổng trường lấy đồ, khi đến nơi thì thấy Trạm Vi Dương gọi ba cốc cà phê.
"Còn, còn có một ly, cho, ai?" Trần U U cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cong-luoc-sai-lam/1084530/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.