Trạm Vi Dương sau đó đã có một giấc mộng.
Cậu mơ thấy rễ cây của mình từ ngón tay mọc dài ra, càng dài càng dài, chui vào bên trong nệm, đầu tiên là bao phủ toàn bộ tay của Bùi Khánh ở bên trong, sau đó dần dần mở rộng lan ra, đem cả người Bùi Khánh đều bị vây ở phía dưới rễ của cậu, mà cậu giống như là nằm ở trên người Bùi Khánh, từ trên không nhìn Bùi Khánh, thấy anh vẫn nhắm mắt lại ngủ say, nhưng dần dần muốn tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Trạm Vi Dương lập tức cảm thấy khẩn trương, cậu cố gắng muốn rút người ra khỏi đệm, nhưng rễ của cậu đã cắm chặt vào đệm, làm thế nào cũng không nhổ ra được. Vì thế khi nhìn thấy Bùi Khánh mở mắt, Trạm Vi Dương bị chính mình doạ tỉnh.
Cậu mở to mắt, còn có thể cảm giác được nhịp tim dồn dập của mình, sau đó mới phát hiện mình không biết từ khi nào cả người đã chui vào bên trong chăn của Bùi Khánh, cho đến khi tỉnh lại vẫn còn duy trì tư thế ôm lấy anh.
Khó trách cậu sẽ mơ thấy mình làm Bùi Khánh mắc kẹt ở bên trong rễ của mình.
Vì thế Trạm Vi Dương cảm thấy cực kỳ xấu hổ, sự xấu hổ này thậm chí còn lan đến bữa sáng, cậu cúi đầu uống hết cháo, tầm mắt không dám tiếp xúc với Bùi Khánh.
Ăn cơm sáng xong, Trạm Vi Dương nói với bà nội: "Hôm nay cháu muốn đi ra ngoài."
Bà nội đã ăn cơm sáng từ lâu, nhưng sau khi Trạm Vi Dương và Bùi Khánh xuống lầu, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cong-luoc-sai-lam/1084528/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.