Trần U U vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Linh, trong lòng tràn đầy phẫn nộ giống như muốn tràn ra, nhưng lại chưa nghĩ ra dùng cách nào để trả thù hắn.
Tạ Linh ăn cơm rất nhanh, hắn nói với Trạm Vi Dương xin nhường một chút, lúc bưng khay đồ ăn rời khỏi bàn, đột nhiên nói với Trần U U: "Xin cậu đừng nhìn tôi nữa."
Trần U U tức khắc mặt đỏ bừng, y đặt mạnh đũa xuống, đột nhiên đứng dậy, nói: "Tôi, tôi, tôi..."
Trạm Vi Dương kinh sợ nhìn y, biết y càng tức giận càng sốt ruột thì càng nói lắp lợi hại.
Mà lúc này Tạ Linh đã đi rồi, tai nghe vẫn còn ở trong tai, khả năng cao là không nghe thấy Trần U U nói cái gì.
Trần U U mới đem lời nói cho hết: "Tôi điên rồi, tôi, tôi, tôi mới nhìn cậu!"
Trạm Vi Dương rất lo lắng, nhìn sắc mặt Trần U U từ hồng biến thành trắng, sau đó cứ ở nơi đó nổi giận, giống như ếch xanh chỉ chờ dùng sức công kích, vì vậy cậu đi tới duỗi tay sờ phía sau lưng y để y thuận khí: "Đừng tức giận."
Trần U U nói: "Đều, đều tại cậu!"
Trạm Vi Dương trong lòng khó chịu, gật đầu nói: "Đều tại tôi, cậu đừng nóng giận."
Trần U U vươn tay nắm lên một chiếc đũa, hai tay dùng sức bẻ, trong lòng nghĩ: Đây là kết cục của Tạ Linh! Kết quả bẻ nửa ngày cũng không bẻ gãy, liền ném chiếc đũa trở về, nghĩ thầm: Vừa rồi không tính, kết cục của Tạ Linh nhất định phải thảm hại hơn chiếc đũa này!
Sau bữa tối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cong-luoc-sai-lam/1084521/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.