Trạm Vi Dương xuống tầng 1, Bùi Khánh đã đi đánh bóng rổ chở về, anh đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách nói chuyện cùng bà nội.
Bà nội năm nay 70, năm trước lúc chen xe bus ở bên ngoài té ngã một cái, sau đó chân tay không thuận, cũng không thế nào ra cửa. Vì thế Trạm Bằng Trình thuê bảo mẫu, một bên chăm sóc cho bà, một bên nấu cơm cho bọn nhỏ.
Bảo mẫu họ La, Trạm Vi Dương gọi cô là dì La. Dì La tới Trạm gia làm việc được hai năm, cùng bọn nhỏ đều quen thuộc, bà thường nói rằng xem Trạm Vi Dương giống như con của mình vậy.
Bà nội vẫn mặc áo sơ mi dài tay cùng với áo khoác dệt kim mỏng, thân hình nhỏ gầy giống như cả người đều rơi vào sô pha, không biết bà nghe Bùi Khánh nói cái gì, khóe miệng khô khốc hoàn toàn mỉm cười, đôi mắt híp thành một cái khe rãnh thật sâu.
Bùi Khánh đầu tiên phát hiện Trạm Vi Dương xuống lầu, anh quay đầu nhìn qua, khẽ cười chào hỏi: "Vi Dương." . Đam Mỹ Hài
Bà nội vì thế cũng quay đầu lại, thấy Trạm Vi Dương liền nói: "Dương Dương, dậy rồi sao?"
Trạm Vi Dương gật đầu, gọi một tiếng "Bà nội", lại nhìn về phía Bùi Khánh, gọi anh "Khánh ca". Gọi người xong, Trạm Vi Dương muốn đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước lại dừng lại, quay người nghiêm túc gọi một tiếng "Dì La", sau đó tiếp tục đi tới cửa.
Vừa mở cửa ra, cả người đều đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, thấy sắp hết nghỉ hè, thời tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tuong-cong-luoc-sai-lam/1084504/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.